Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 705:




Anh nhận cuộc gọi, nghe đầu dây bên kia nói xong, mày kiếm hơi nhíu lại.
“Làm sao vậy?”
Vô Cực Kiếm Thánh cười hỏi.
“Anh Vô Cực, sợ là tôi không thể tiếp tục chơi cờ nữa rồi.”
“Ồ? Anh muốn đi đâu?”
“Đến thủ đô.”
“Làm gì?”
Adv
“Giết người!”
Lý Nguyên Hạo cười khẽ, cả người hóa thành một luồng sáng xanh biến mất trên bầu trời.
Vô Cực Kiếm Thánh nhìn Lý Nguyên Hạo rời đi, lắc đầu, trong lòng mặc niệm ba giây đồng hồ cho kẻ đắc tội Lý Nguyên Hạo.

Adv
Sâu trong rừng Amazon, có một pho tượng đá kì lạ sừng sững nơi đó.
Ở giữa tượng đá có một người đàn ông tóc dài mặc đồ trắng đang khép hờ hai mắt, ngồi khoanh chân.
Lúc này, anh ta hình như cảm nhận được cái gì, chậm rãi mở hai mắt ra, bấm tay một lúc.
“Tiểu sư đệ ơi tiểu sư đệ, phàm là chuyện của người đó, đều luôn mờ mịt không thể tính toán được!” Người đàn ông tóc dài lắc đầu.
Đó chính là ngũ sư huynh của Lâm Phong, tu luyện Thiên Cơ Mệnh Lý thuật, tục xưng Gia Cát Tiểu Minh tính toán như thần.
“Thôi thôi, vẫn nên về một lần, để đám người kia bớt nói Gia Cát Tiểu Minh này không có nghĩa khí!”
Gia Cát Tiểu Minh động đậy, cả người biến mất tại chỗ.

Đương nhiên Lâm Phong không biết vì chuyện của anh mà lục sư huynh thông báo hết cho các vị sư huynh khác một lượt.
Lúc này, anh đang đứng ven đường cái tấp nập xe cộ, thả thần thức ra tìm kiếm cẩn thận từng ngõ ngách.
Tổ thủ vệ là một bộ phận cấp cao của nước Đại Hạ, chắc chắn có phòng làm việc riêng!
Cho nên chỉ cần dùng thần thức tìm được nó, rồi thông qua người của phòng làm việc đó để tìm Hạ Vân Đỉnh…
Không phải ông ta muốn chơi sao? Không phải muốn bắt Tiểu Dao để uy hiếp anh sao?
Vậy thì anh sẽ chơi với ông ta, chơi đến chết đi sống lại cho sảng khoái…
Lát sau Lâm Phong đã phát hiện ra một cụm kiến trúc gạch xanh ngói đỏ kiểu cổ.
Trước cửa có treo một bảng hiệu màu đỏ, trên đó viết: “Phòng làm việc tổ thủ vệ Đại Hạ” màu vàng!
“Cuối cùng cũng thấy!”
Trong mắt Lâm Phong có sát ý thoáng qua, cơ thể hơi nhúc nhích, biến mất tại chỗ.
Một giây sau anh đã tới trước cửa phòng làm việc của tổ thủ vệ, đi thẳng vào trong.
Một võ giả Tiên Thiên Cảnh đứng canh ở ngoài thấy vậy lập tức giơ tay cản lại, nặng nề nói:
“Nơi này là một vị trí quan trọng, không phận sự miễn vào!”
Lâm Phong không nhiều lời vô ích, vẻ mặt lạnh lùng, túm cổ võ giả Tiên Thiên Cảnh, xách hắn vào cùng.
Lâm Phong vừa vào trong lập tức bị mấy võ giả cường đại phát hiện ra.
Vẻ mặt họ lạnh lẽo, đều tiến lên vây anh lại, lớn tiếng hỏi:
“Ai? Dám làm loạn ở tổ thủ vệ!”
Lâm Phong bình tĩnh ném võ giả Tiên Thiên Cảnh trong tay vào một người đang chặn đường mình!
“Rầm!”
Chớp mắt, đối phương đã ngã như ngả rạ, vết thương chồng chất, miệng phun máu tươi…
Nhìn thấy vậy, đám võ giả còn lại đều đổi sắc mặt, thanh niên trước mắt nhìn rất bình thường nhưng lại lợi hại đến thế, cường giả Tiên Thiên Cảnh bình thường không đỡ nổi một chiêu của anh ta!
Đúng lúc này, một lão già Tông Sư Cảnh đỉnh phong mặc trang phục thời Đường dẫn theo một đám người lao ra.
Lão già quét mắt nhìn một lượt rồi dừng lại trên người Lâm Phong, gằn giọng hỏi:
“Chàng trai, rốt cuộc cậu là ai? Có biết hậu quả của việc gây sự ở đây là gì không?”
“Kêu Hạ Vân Đỉnh ra đây, nói Lâm Phong tới.”
Lâm Phong thản nhiên nói.
“Lâm Phong?”
Lão già kia ngẩn người, rồi nghĩ tới điều gì, lập tức nhăn mặt:
“Thì ra là cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.