Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 707:




Nói xong, anh bèn tìm một chỗ, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Tần Long bò dậy, lau vết máu tươi bên khóe miệng, ánh mắt nhìn Lâm Phong thoáng qua chút độc ác.
Từ nhỏ tới lớn, đi tới đâu hắn ta cũng là người xuất sắc nhất!
Nửa năm trước hắn ta mới Võ Hồn đỉnh phong, đánh một trận với Võ Thánh sơ kỳ, vang danh khắp Đại Hạ!
Mà bây giờ mặt mũi của hắn ta đã bị Lâm Phong dẫm nát dưới chân.
Adv
Trước mặt Lâm Phong, hắn ta có cảm giác mình chỉ là một con chó!
Không, thậm chí còn không bằng chó!
Lâm Phong, mày muốn giả vờ đúng không? Tao sẽ thỏa mãn mày!
Trong lòng Tần Long cười lạnh, không hề do dự mà lấy điện thoại gọi đi.
Adv

Lát sau, một tin tức kinh người truyền khắp cả thủ đô!
“Tên phản đồ Lâm Phong tấn công phòng làm việc của tổ thủ vệ, mưu đồ làm loạn phản quốc, hiện tại Tần Long tôi lấy danh nghĩa nhà họ Tần, triệu tập cường giả mọi nơi tới giúp đỡ!”
“Phải tiêu diệt phản đồ Lâm Phong, lấy lại uy danh quốc gia!”
Tin tức vừa được công bố, lập tức gây nên sóng to gió lớn.
Thủ đô vốn là một nơi quan trọng của quốc gia, thế gia san sát, cao thủ ẩn núp khắp nơi!
Có thể nói, Võ Hồn Cảnh bò khắp trên đường, Tông Sư Cảnh nhiều như chó chạy, dù là Võ Thánh trong truyền thuyết thỉnh thoảng cũng thấy xuất hiện ngoài đường cái.
Nhưng ở một nơi như vậy mà có kẻ kiêu căng đến như thế ư?
Trong lúc nhất thời, cường giả các thế gia võ đạo có máu mặt đều chạy như bay về phòng làm việc của tổ thủ vệ, muốn xem xem rốt cuộc là có chuyện gì!
Cùng lúc đó, trong một mật thất, Hạ Vân Đỉnh và Ám Nhất đang đứng sóng vai nhau.
Trước mặt hai người là Lâm Vân Dao bị mấy sợi xích trói chặt, không thể động đậy…
Gương mặt cô ấy tái nhợt, cực kì sợ hãi.
Thứ nhất không biết đối phương bắt mình tới đây làm gì.
Thứ hai là lo lắng cho Tiểu Khả…
Tiểu Khả chỉ là người bình thường, nhận một chưởng của người kia, sợ là lành ít dữ nhiều!
Nghĩ tới đây, Lâm Vân Dao không nhịn được mà rơi lệ, cô ấy cắn răng nói:
“Các người đã giết Tiểu Khả, anh trai tôi sẽ không bỏ qua cho các người!”
“Thật ư? Tôi cũng không bỏ qua cho anh cô đâu!”
Hạ Vân Đỉnh lạnh lùng nói.
Đúng lúc này, một Ám Ảnh vệ đi vào mật thất, báo cáo lại chuyện đã xảy ra ở tổ thủ vệ cho Hạ Vân Đỉnh.
Ông ta nghe xong, khóe miệng nhếch lên, độ cung dần dần mở rộng ra. Cuối cùng ông ta phá lên cười ha hả:
“Lâm Phong quả nhiên là thằng đần, ngu tới mức này, dám ngang nhiên một mình đi tới phòng làm việc của tổ thủ vệ!”
“Xem ra là mình đã xem trọng nó quá, người có chút thực lực nhưng chẳng có đầu óc gì cả!”
Ám Nhất đứng cạnh cũng bật cười hỏi:
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
“Đương nhiên là bắt tay với các thế gia ở thủ đô cùng nhau tiêu diệt nó! Sức một người cũng ảo tưởng lật trời? Quả nhiên là không biết lượng sức mình!”
Hạ Vân Đỉnh cười lạnh.
Sau đó ông ta liếc nhìn Lâm Vân Dao, hờ hững nói:
“Từ giờ con bé này không còn giá trị lợi dụng gì nữa rồi, lúc trước không ra tay do lo lắng bên trên sẽ nghi ngờ. nhưng bây giờ Lâm Phong hành động như thế, đã có đủ lý do để công khai giết Lâm Phong rồi, một mình nó đâu phải đối thủ của mình?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.