Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 71: Cô bé kia là con gái Lâm Phong?




"Cậu em Lâm, cậu nhận tấm thẻ này đi, dù sao cũng có hai nghìn vạn. Đừng có dại mà không nhận."
"Tặng ông đó!" Lâm Phong lắc đầu. Vương Xung nghe vậy thì có vẻ hơi giật mình.
Mà ngay lúc ông ta đang thất thần thì Lâm Phong đã bước đi mấy bước, rồi biến mất trong bóng tối mịt mù.
"Tên Lâm Phong này tính tình thật đúng là có hơi kỳ lạ, lúc nãy hở tí là nói đến tiền, bây giờ có hai nghìn vạn thì lại bỏ."
Vương xung lắc đầu, có hơi khó hiểu.
"Đại ca, anh cảm thấy người như cậu ta có thiếu tiền không?"
Trương Bân ở bên cạnh nói.
"Nói vậy cũng đúng, vậy cậu cảm thấy cậu ta thiếu gì?”
"Rất rõ ràng, thiếu phụ nữ!"
Vương Xung nghe vậy thì đôi mắt sáng bừng lên, trong lòng đã sáng tỏ.
Ông ta vỗ vỗ bả vai Trương Bân tán thưởng:
"Bân Tử, cậu thật đúng là vị quân sư tốt của tôi đó! Đi phân phó cấp dưới tìm một nhóm cô gái trẻ qua đây, tôi muốn chọn một vài người đưa qua cho cậu em Lâm!"
Phía bên kia. Trên con đường núi gập ghềnh.
Một chiếc xe việt dã màu đen đang di chuyển vững vàng.
Bầu không khí trong xe khá yên bình.
Giang Quân Lâm ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, ngón tay gõ nhẹ lên khung cửa sổ xe, phát ra những tiếng lạch cạch nhỏ xíu.
"Nếu anh muốn nổi giận thì giận đi! Không cần phải cố kìm nén!"
Giọng điệu Trần Y Nặc lạnh như băng.
"Ha ha... Y Nặc, em hiểu lầm tôi rồi! Sao tôi nỡ nổi giận với em chứ?”
Giang Quân Lâm dịu dàng cười đáp.
"Vậy anh bày ra cái dáng vẻ này cho ai xem? Không sai, anh nghĩ đúng rồi! Luyến Luyến chính là con gái của Lâm Phong đó, thì sao? Nếu anh để tâm thì tối nay tôi rời khỏi nhà họ Giang luôn!"
Trần Y Nặc lạnh lùng nói.
Sao?
Cô bé kia là con gái Lâm Phong?
Sắc mặt Giang Ninh Tịch và Giang Thiên Hòa hơi thay đổi.
Tài xế ngồi ở ghế lái thì chỉ ước gì có thể che lỗ tai lại ngay lập tức, để đỡ phải nghe mấy chuyện không nên nghe.
Nhưng mà Giang Quân Lâm lại không hề tức giận, mà lại nhìn Trần Y Nặc với vẻ mặt tình cảm sâu đậm.
Ánh mắt dịu dàng như nước, như thể muốn nhấn chìm người phụ nữ trước mặt này vậy.
"Y Nặc, sau này em không nên nói như vậy nữa! Tôi yêu em là yêu chính em, tôi không hề để ý tới những chuyện liên quan tới quá khứ của eml Tiểu Luyến Luyến là con của ai tôi cũng không quan tâm! Tôi chỉ biết con bé là con gái em là được!"
Trần Y Nặc nghe vậy thì quay đầu đi chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên gương mặt lạnh lùng tràn ngập sự phức tạp.
Cho dù trái tim cô ấy có cứng rắn đến mấy thì khi đối mặt với Giang Quân Lâm vào thời khắc này cũng không thể nổi giận được!
Hơn nữa, Giang Quân Lâm thật sự tốt với cô ấy! Cho dù là trên phương diện nào thì đều hoàn hảo không thể bắt bẻ.
Giang Quân Lâm nho nhã lịch lãm, tướng mạo đẹp trai, không để tâm tới quá khứ của mình, cũng rất tốt với Tiểu Luyến Luyến.
Nhưng cô ấy lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào với người đàn ông này!
Hoặc nói cách khác.
Sau Lâm Phong, cô ấy khó mà có hứng thú với bất cứ người đàn ông nào trên thế giới.
"Dù sao chuyện cũng qua rồi, chính em cũng nên nghĩ thoáng hơn chút! Không phải là tôi nói xấu sau lưng người khác, nhưng mà tên Lâm Phong đó không đơn giản đâu, cảnh giới võ đạo không yếu. Mà bây giờ cậu ta qua về rất có thể là có mục đích khác!"
Giang Quân Lâm nói, vẻ mặt anh ta rất chân thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.