Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 774:




Lý Tiểu Khả nghe vậy, vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng không nói gì.
Cô ấy biết anh cũng vì muốn tốt cho cô ấy!
...
Cùng lúc đó.
Trong một căn biệt thự sang trọng.
Lý Như Hải và Hoàng Hổ đang ngồi đối diện nhau.
Adv
"Anh Hoàng, ai gọi đến vậy? Sao tôi thấy sắc mặt anh đột nhiên khó coi thế?"
Lý Như Hải khá tò mò hỏi.
"Là Hoàng Tuấn nhà tôi! Nó gặp rắc rối ở bệnh viện, nói là bị một thanh niên đánh, bảo chúng ta qua đó."
Hoàng Hổ vừa nói vừa đứng lên!
Sắc mặt ông ta lạnh như băng.
Adv
Nhà họ Hoàng là gia tộc số một ở Tô Châu, sở hữu thực lực mạnh mẽ hàng đầu tỉnh Giang Nam, giờ con trai mình bị đánh, ông ta đã nổi sát ý!
Lý Như Hải có một linh cảm chẳng lành.
Ông ta nhớ là Hoàng Tuấn đi cùng Lý Tiểu Khả.
Mà bên cạnh Lý Tiểu Khả có Vân Trung Thiên và những người khác bảo vệ...
Người có thể đánh Hoàng Tuấn trước mặt những người này, chỉ có một người!
Chẳng lẽ là cái thằng kia đã trở về?
Trong đầu Lý Như Hải hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Phong, đồng tử đột nhiên co lại, rùng mình,
Ông ta đứng phắt dậy, có chút căng thẳng nói:
"Không ổn! Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, chúng ta không thể đến bệnh viện!"
"Ý anh là sao?"
Hoàng Hổ cau mày hỏi.
"Tôi thấy đây là một cái bẫy, chúng ta đến đó e rằng sẽ chết không toàn thây! Theo tôi thấy, chúng ta nên rời khỏi Kim Lăng trước, sau đó hẵng quay lại!"
"Anh nói bậy! Con trai tôi còn đang ở bệnh viện, tôi không đi cứu nó sao?"
"Muốn đi thì anh đi! Tôi tuyệt đối không đi!"
Sắc mặt Lý Như Hải tái nhợt.
Hoàng Hổ hơi nhíu mày.
Không ngờ Lý Như Hải lại vô dụng như vậy, gặp chuyện nhỏ như thế này mà đã sợ đến phát run!
"Hừ! Đã vậy thì anh cứ ở lại đây!"
Hoàng Hổ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phóng về phía bệnh viện.
Lý Như Hải tiễn Hoàng Hổ rời đi, sự bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
"Không được! Sao mình cứ cảm thấy mình sẽ chết!"
Lý Như Hải lạnh cả người.
Ông ta không chút do dự, chạy vào phòng thu dọn một số đồ đạc, không nói cho ai biết, trực tiếp một mình rời khỏi Kim Lăng, chạy về hướng bắc của thành phố!
Ông ta biết chỉ có tìm được người đó, mình mới có hy vọng sống sót!
...
Trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Lâm Phong đang dùng linh khí mát xa bụng cho Lý Tiểu Khả, như vậy có thể giúp cô ấy bình phục nhanh hơn.
Khi được Lâm Phong mát xa, Lý Tiểu Khả cảm thấy rất xấu hổ, nhưng công nhận bụng thoải mái hơn rất nhiều, lại còn hơi ngứa.
Sau một lúc chịu đựng, cô ấy không nhịn được nữa mà rên rỉ thành tiếng.
“Sao vậy? Bị đau ở đâu hả?”
Lâm Phong lo lắng hỏi.
“Không… Không có!”
Gương mặt xinh đẹp của Lý Tiểu Khả đỏ bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.