Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 794:




Ngay cả lục sư huynh Phùng Mục Trần cũng lắc đầu với Lâm Phong, ý bảo anh đừng tiếp tục nữa.
Lận Hiên xoa xoa cái mặt cứng ngắc của mình, chậm rãi nói:
“Lâm Phong, có phải cậu…”
Rầm!
Lâm Phong tát Lận Hiên ngã sấp xuống, rồi dẫm chân lên mặt ông ta, lạnh lùng nói:
“Bảo ông gọi người, nghe không hiểu à?”
Adv
“Lâm Phong, nhất định phải như vậy sao?”
Lận Hiên phẫn nộ nói.
Rắc!
Lâm Phong đạp gãy cổ Lận Hiên, sau đó lục lọi trên người ông ta lấy điện thoại di động ra, rồi tìm được dãy số tên Lận Trần trong danh bạ, gọi đi.
Cùng lúc đó ở Côn Luân, tại nhà họ Lận.
Adv
Lận Trần và Lận Vô Song đang nói chuyện.
“Ba, ba nói với chú là mang Lâm Phong còn sống về chưa?” Lận Vô Song hỏi.
“Yên tâm đi, sắp xếp xong hết rồi. Để đảm bảo, ba phái năm Võ Thần và tám Võ Thánh đi, cộng thêm chú của con cũng đủ để bóp nghẹt bất cứ thế lực nào ở thủ đô.”
Lận Trần cười nói.
“Vậy là tốt rồi, con phải tự tay làm thịt thằng chó Lâm Phong đó!”
Trong mắt Lận Vô Song tràn ngập oán hận!
Hai ngày qua hắn trọng thương nằm trên giường, trong đầu toàn là bóng dáng Lâm Phong, ngay cả ngủ cũng mơ thấy…
Trong mơ, Lâm Phong chống nạnh, dẫm hắn dưới chân cười ha hả, miệng phun ra một đống lời chế giễu.
“Lận Vô Song, mày chính là một thằng rác rưởi, Lâm Phong tao có thể dễ dàng bóp chết mày.”
“Đúng là vô dụng, còn dám đánh với tao?”
“Ha ha, Lận Vô Song… cảm giác ăn đất thế nào, hài lòng không?”
Nhớ lại hình ảnh trong mộng, Lận Vô Song nắm chặt tay.
Có thể nói, Lâm Phong đã trở thành bóng ma trong lòng hắn!
Nếu không tự tay làm thịt Lâm Phong, hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma!
Đúng lúc này, điện thoại của Lận Trần vang lên.
Lận Trần nhìn tên người gọi, nở nụ cười:
“Là chú con gọi tới, có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ báo cáo lại.”
“Tốt quá, ba mau bảo chú về đi, con muốn sỉ nhục thằng Lâm Phong lắm rồi, sẽ bắt nó ăn phân luôn!”
Lận Vô Song cực kì vui mừng.
Lận Trần gật đầu, nghe điện thoại, cười hỏi:
“Em trai, khi nào về?”
“Người của ông bị tôi giết hết rồi, phái nhiều người hơn tới đi, tốt nhất là trên Võ Thần, Võ Thần Cảnh không thỏa mãn được tôi!”
Lận Trần nghe xong, vẻ mặt thay đổi, gằn giọng hỏi:
“Mày là ai?”
“Tao là ba mày, Lâm Phong!”
“Mày…”
Lận Trần còn định nói gì đó thì phát hiện điện thoại đã bị cúp.
“Ba sao vậy? Chú nói gì thế?”
Lận Vô Song cảm thấy không ổn, lập tức lên tiếng.
Lận Trần nhắm mắt lại, hít thở sâu, sau đó mở mắt ra nói:
“Vừa nãy Lâm Phong dùng điện thoại của chú con gọi tới, nói bọn họ chết sạch rồi…”
“Sao… Sao lại thế được?”
Lận Vô Song như bị sét đánh, chết trân tại chỗ, cơ thể cũng run lên.
Năm Võ Thần và tám Võ Thánh đỉnh phong đấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.