Giờ khắc này, thế lực lớn ở thủ đô đều đang bàn tán ầm ĩ.
“Thế ư? Nhưng mạnh thì sao? Đắc tội thế gia thiên đạo, chỉ còn con đường chết thôi!”
“Tôi có thể đánh cược, chậm thì ba ngày, nhanh thì một đêm, nhà họ Lận sẽ phái người xuống thủ đô, đánh chết Lâm Phong!”
Lúc này lại có người cười nhạt nói.
Người vừa nói chuyện thuộc dòng chính của nhà họ Chu, một trong mười gia tộc lớn nhất thủ đô.
Trước đó ở trong tiệc tối, Lâm Phong giết Chu Chiến và Chu Bỉnh Quyền đã khiến nhà họ ghi thù.
Các võ giả nghe xong đều im lặng.
Adv
Đúng vậy, dù mạnh đến mấy cũng chỉ thế thôi.
Đáng tiếc Lâm Phong lại đắc tội thế gia tiên đạo.
Bọn họ kiêu ngạo như thế, có bỏ qua không?
Đương nhiên là không!
Nên Lâm Phong sống hay chết còn chưa chắc!
Adv
…
Trong một cái sân rộng, Lâm Phong đang chán chết ngồi trên ghế cắn hạt dưa.
Đối diện anh là đám người Long Soái đang thảo luận kịch liệt. Nội dung là nên đối phó thế nào khi nhà họ Lận trả thù.
“Chuyện này cực kì nghiêm trọng, từ xưa tới nay chưa có ai dám chủ động khiêu khích thế gia tiên đạo!”
“Người nhà họ Lận bênh người mình, luôn có thù tất báo! Tôi nghĩ họ sẽ phái một tồn tại trên cả Võ Thần tới đây!”
“Mẹ nó, sợ gì? Một gia tộc lâu đời mà thôi! Nếu bọn họ quá đáng thì tôi dẫn binh đến cho nổ cả nhà!”
Bộ trưởng Chiến bộ trợn mắt nói.
“Chiến Thiên Hổ, nói chuyện có suy nghĩ được không?” Long Soái không vui nói.
“Cái đầu ông đấy, Long Soái, ông cho rằng mình có đầu óc à?”
“Được rồi, tôi sợ ông!”
Long Soái biết tính cách Chiến Thiên Hổ, lười cãi nhau với ông ấy.
Bởi vì ông ấy biết mỗi lần cãi nhau Chiến Thiên Hổ sẽ lại nhắc tới chuyện năm đó trên chiến trường ở nước ngoài, ông ấy vì sống sót mà dám uống nước tiểu, người khác dám không?
Nói xong thật sự có thể ép Long Soái uống nước tiểu…
Lúc này Long Soái nhìn Lâm Phong, phát hiện anh đang nằm trên ghế cắn hạt dưa.
“Lâm Phong, cậu biết hưởng thụ quá nhỉ, chúng tôi ở đây lo lắng, cậu lại cắn hạt dưa xem trò vui.”
Long Soái hơi tức giận nói.
“Tôi bảo không cần lo, tự các ông lo sợ mà!” Lâm Phong thản nhiên đáp.
“Cậu không hiểu!” Long Soái rất thất vọng.
Trong mắt ông ấy, Lâm Phong đúng là rất mạnh nhưng tiếc là hay tự cao!
Bây giờ chưa gặp người mạnh hơn mình, nếu thật sự gặp phải người mạnh hơn thì sẽ chịu thiệt!
“Vậy các ông nói tiếp đi, tôi ra ngoài đây.”
Lâm Phong ném đống vỏ trong tay đi, xoay người rời khỏi phòng họp.
Đám người Long Soái nhìn theo Lâm Phong, trong lòng thở dài.
Nói thật, thực ra nếu về phe Lâm Phong mà đắc tội nhà họ Lận thì không phải lựa chọn sáng suốt, nhưng đã đến nước này, nói thêm gì cũng chẳng có ý nghĩa!
“Mọi người nói chuyện đi, tôi ra với tiểu sư đệ một lúc.”
Phùng Mục Trần đứng lên ra ngoài theo.
Lúc rời khỏi phòng họp, Lâm Phong đi men theo con ngõ ra ngoài, trong lòng đang nghĩ một vấn đề.
Vừa nãy trong cuộc họp, anh biết Long Soái không bảo với nhà họ Lận rằng mình giết trưởng lão nhà người ta, vậy sao bọn họ biết được?
Thế này hiển nhiên là có người âm thầm báo tin1
Trừ việc đó ra, người bí ẩn gọi điện cho mình là ai?
“Rốt cuộc là ai đang âm thầm hành động? Chẳng lẽ là nước cờ trong kế hoạch Đồ Long, muốn mình và nhà họ Lận xích mích?”
“Người thật sự ám sát Lục Vô Song liệu có phải là người Oa trong kế hoạch Đồ Long không?”
Lâm Phong suy nghĩ cẩn thận. Thực ra nếu đắc tội nhà họ Lận thì cũng không sao cả, nhưng anh ghét bị lợi dụng.
Cảm giác bị coi như quân cờ thế này thật đáng ghét…
Đúng lúc này, Lâm Phong nghĩ tới cái gì, đột nhiên nheo mắt lại.
Bên cạnh mình, người biết mọi chuyện còn muốn tiêu diệt nhà họ Lận chỉ có một người.
Là Doãn Diệu.
Lẽ nào chuyện này do Doãn Diệu làm?