Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 801:




“Cậu Lâm, ơn nghĩa này không cách nào báo đáp hết!”
Trương Đống cúi người thật sâu với Lâm Phong,
Lâm Phong gật đầu, nói:
“Hôm nay cháu tới tìm chú là để nhờ chú tra giúp địa chỉ IP của một số điện thoại…”
Nói xong, Lâm Phong lấy ra một tờ giấy, trên đó ghi lại dãy số của người bí ẩn kia…
“Cái này đơn giản, ba nhà mạng lớn trong nước đều có cổ phần của nhà họ Trương. Đừng nói là người, ngay cả cuộc gọi từ đâu đến chúng tôi cũng tra ra được!”
Adv
Là một người thông minh, đương nhiên Trương Đống sẽ không hỏi tại sao Lâm Phong lại muốn tra cái này.
Ông ấy đưa số điện thoại cho một người trong gia tộc, ra lệnh nhanh chóng điều tra…
“Vậy cháu đi trước, có kết quả thì nói cho cháu biết là được!”
Lâm Phong đứng dậy khỏi ghế.
Adv
“Cậu Lâm, ngày mai nếu người nhà họ Lận tới, tôi nhất định sẽ dẫn người tới giúp!”
Trương Đống vội vàng thể hiện lòng trung thành.
“Không cần, mọi người đi cũng vô ích.”
Lâm Phong nói xong, gật đầu với Trương Lỵ bên cạnh một cái rồi xoay người rời đi.
Trương Đống muốn con gái đi tiễn nhưng Trương Lỵ lắc đầu.
Nhìn Lâm Phong rời đi, Trương Đống nhíu mày, hơi bất mãn nói:
“Con gái, vì sao con không tiễn Lâm Phong đi? Đây là cơ hội tốt để hai đứa có không gian riêng.”
“Ba, con và anh ấy là người của hai thế giới.”
Trương Lỵ đáp.
Trương Đống nghe xong, hơi ngẩn ra.
Dường như đã hiểu được suy nghĩ của con gái, ông ấy thở dài một hơi nói:
“Đôi khi số phận đã được định sẵn, không thể cưỡng ép, tất cả thuận theo tự nhiên đi.”

Lâm Phong vừa trở lại khách sạn thì nhận được điện thoại của Long Soái.
“Lâm Phong, cậu vừa chạy đi đâu thế? Tôi tìm cậu mãi mà không thấy.”
“Có gì đâu, tiện tay tiêu diệt nhà họ Chu thôi.”
Lâm Phong bình tĩnh đáp.
Nghe Lâm Phong nói xong, Long Soái im lặng thật lâu.
Nhà họ Chu ở thủ đô là một trong mười gia tộc lớn, trong đó có vài vị Võ Thánh đỉnh phong, thực lực cả gia tộc có thể đứng hàng đầu cả nước!
Nhưng một thế lực như thế lại bị Lâm Phong dễ dàng tiêu diệt.
“Sao lại diệt nhà họ Chu?”
“Làm gì có nhiều vì sao thế? Nhà họ Chu có thù với tôi, tôi không thể để lại một mầm họa cho bản thân được, đơn giản vậy thôi.” Lâm Phong đáp.
Long Soái nghe xong thở dài một hơi, cũng không nói gì thêm.
“Ông gọi điện cho tôi có việc gì?”
Lâm Phong hỏi tiếp.
Long Soái không nghĩ nữa, trả lời:
“Thế này, chúng tôi tính xong rồi, nhất trí cho rằng cậu nên tạm thời rời khỏi thủ đô, tìm một chỗ trốn tạm, tránh người nhà họ Lận.”
“Cũng được.” Lâm Phong đáp.
Long Soái nghe xong thở phào một hơi.
Ông ấy tưởng Lâm Phong sẽ không đồng ý, không ngờ lại dứt khoát như thế!
Nhưng Lâm Phong lại nói:
“Cho tôi mấy tỷ viên linh thạch linh tinh đi, tôi lập tức rời khỏi thủ đô, đảm bảo sau này không gặp nhà họ Lận nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.