Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 857:




“Địa khí hội tụ vào trong sơn động này, khí lưu sẽ tản ra bốn phía, nếu không có gì chặn lại, năng lượng sẽ tràn ra ngoài.”
“Cậu Lâm hãy nhìn hai cột trụ đá kia, hoặc phải nói là ấn sinh, mục đích của nó là ép địa khí quay lại.”
“Cũng chính vì có địa thế thừa kim tương thủy, huyệt thổ ấn sinh này nên mới tụ khí tạo ra linh mạch được.”
Nói đến đây, Vệ Tử Húc nghi ngờ nói:
“Chỉ là vì sao trong linh mạch này không có linh khí, dường như đã tiêu tan hết rồi, đúng là kì lạ.”
Lâm Phong không nói chuyện con gái đã hấp thu linh mạch ra, chỉ nói:
Adv
“Ông cũng có bản lĩnh đấy.”
“Tạm được thôi.”
Vệ Tử Húc lúng túng sờ mũi.
Nếu người khác nói vậy, ông ấy sẽ không hề khiêm tốn mà gật đầu, nói ông đây đỉnh mà!
Adv
Nhưng trước mặt Lâm Phong, ông ấy không dám!
“Cậu Lâm, cậu đã cứu tôi, Vệ Tử Húc tôi cũng không có gì báo đáp được cậu, không bằng đưa cho cậu cái ao linh khí này đi.”
Vệ Tử Húc nói xong, đi tới giữa long huyệt, lấy mũi khoan núi ra bắt đầu khoan!
Ước chừng mười phút sau, một cái lỗ được đục ra ông ấy mới dừng lại.
Trong cái hố rộng chừng 50cm lộ ra một màu xanh đậm, tràn ngập chất lỏng màu trắng sữa.
Bên trên đó là linh khí lượn lờ, khiến người hít được sẽ thấy vui vẻ thoải mái, dường như có thể mọc cánh thành tiên tới nơi!
“Linh dịch!”
Lâm Phong bước nhanh lên trước, vẻ mặt khiếp sợ.
Tiểu Luyến Luyến oa một tiếng, hai mắt tròn vo, nước bọt sắp chảy ra ngoài.
Lúc này, Phệ Linh Trùng trong túi cô bé cũng vù vù bay ra, bay tới bay lui trên hố linh dịch, hưng phấn vô cùng!
“Có rất nhiều người cho rằng trong long huyệt chỉ tạo ra được linh mạch, không biết linh dịch này mới là tinh hoa! Khi linh khí ngưng tụ tới một trình độ nhất định sẽ biến thành từng giọt dịch rơi xuống giữa hang, linh dịch ăn mòn đá thạch xung quanh, cuối cùng tạo thành một cái hố hình trứng!”
“Cái hố đá đó cũng rất đặc biệt, có lẽ là lá chắn tự nhiên của linh dịch, có thể ngăn linh khí tràn ra, nên khó mà phát hiện được.”
Vệ Tử Húc cười nói.
Lâm Phong nhìn Vệ Tử Húc, lúc này, vẻ mặt đã nghiêm túc hơn nhiều!
Tuy rằng Vệ Tử Húc rất kém khoản chiến đấu, nhưng lại là một nhân tài phong thủy hiểm thấy!
Sau này nếu có thể đi lên con đường tu tiên, bày binh bố trận, điều khiển địa thế khu vực, tác động lên long mạch, là có thể trở thành Trận Pháp sư cực kì đáng sợ!
“Ao linh dịch này, ông muốn chia bao nhiêu?” Lâm Phong hỏi.
“Tôi không cần chia, tất cả đều cho cậu Lâm đi.”
Vệ Tử Húc lắc đầu, than thở:
“Sau chuyện này tôi định về ở ẩn tới cuối đời. Phồn hoa trên thế gian này, thật thật giả giả, tổn thương lòng người…”
Có thể thấy được, ông ấy đã thương tâm cỡ nào vì Vệ Cẩm Lâm, đã nản lòng thoái chí!
Lâm Phong cũng không từ chối ý tốt của Vệ Tử Húc.
Anh không phải một kẻ xảo trá. Nếu không phải ao linh dịch này là do Vệ Tử Húc tìm ra thì dù Vệ Tử Húc có cung kính thế nào đi chăng nữa, anh cũng giành lấy luôn, còn lâu mới hỏi muốn được chia bao nhiêu.
Lâm Phong suy nghĩ hồi lau, quyết định dạy “Tạo Hóa trận quyết” của sư phụ cho Vệ Tử Húc.
Thứ nhất là Vệ Tử Húc rất có tài năng trên phương diện này.
Thứ hai, Vệ Tử Húc không tệ, không phải một kẻ cáo già, bây giờ gieo nhân thiện, không chừng sau này sẽ gặt được quả tốt!
“Thế này đi, tôi dạy ông một trận pháp, sau này ông về ở ẩn có thể nghiên cứu sâu hơn!”
Lâm Phong nói xong, đưa tay ra điểm lên trán Vệ Tử Húc một cái.
Thần niệm truyền pháp!
Đây là phương pháp tốt nhất để truyền thụ của một người tu luyện.
Chỉ có điều cách này chỉ có thể truyền phương pháp, không truyền thụ được hết tinh hoa. Sau này thế nào chỉ có thể để chính bản thân người đó tự lĩnh ngộ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.