Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 861:




Linh chất chảy đi khắp toàn bộ cơ thể làm cho người anh căng phồng lên…
Anh vừa điều khiển Nguyên Anh trong cơ thể hấp thu những linh chất này, vừa sử dụng linh chất để tôi luyện thân thể.
Đây rõ ràng là một quá trình cực kỳ đau đớn.
Kể cả Lâm Phong cũng đang cảm thấy đau vô cùng.
Adv
Gân cốt, mạch máu, thậm chí các dây thần kinh trong cơ thể cứ như bị đứt rồi lành lại, sau đó lại đứt rồi lành.
Cứ lặp đi lặp lại như thế…
Cuối cùng Lâm Phong đau đến mức không nói nên lời, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Con đường tôi luyện thân thể đã định sẵn là một con đường gian khổ!
Adv
Chưa kể đến việc đây là lần thứ tư anh tôi luyện thân thể, trong khi người thường chỉ có thể tôi luyện một lần!
Và thế là mãi cho đến tận khuya, Lâm Phong mới hét lên một tiếng thật dài, có chất bẩn màu đen tràn ra từ bên trong cơ thể.
Đây là chất bẩn ứ đọng sâu trong kinh mạch, giờ đây chúng đã được loại bỏ triệt để!
Sau khi loại bỏ những chất bẩn này, cơ thể Lâm Phong trở nên trắng hơn, lấp lánh trong suốt như một tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trên thế giới!
Ngoài ra thì còn rất rắn chắc!
Rắn chắc đến mức dù bạn có cầm dao chém lên cũng khó có thể làm tạo thành vết thương!
“Sau khi tôi luyện lần thứ tư, mình cảm thấy thể lực của mình đã có bước nhảy vọt về chất!”
“Với thực lực của mình hiện giờ, nếu phải đối đầu với người phụ nữ bắt Tiểu Khả thêm một lần nữa, chắc có lẽ chỉ cần một cái tát là có thể đánh bay cô ta!”
Một tia sáng vụt qua trong mắt Lâm Phong.
Thật sự rất thoải mái!
Mỗi lần thực lực tăng lên đều là niềm vui cực kỳ lớn đối với tu giả.
Là đàn ông thì phải mạnh lên từng ngày!

Sau khi ổn định căn cơ mong manh của mình, Lâm Phong đứng dậy đi về phòng.
Khi thấy Y Nặc nằm trên giường giãy giụa không ngừng, trông có vẻ rất khó chịu, anh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Y Nặc khác với anh vợ và những người khác.
Cô ấy không thể tập võ, không thể tu tiên, chỉ là một người bình thường mà thôi.
Dù uống canh linh dược đã được pha loãng, với phàm thể của cô ấy cũng khó có thể chịu đựng được!
“Y Nặc, em có sao không?”
Lâm Phong đi tới đỡ Trần Y Nặc dậy, lo lắng hỏi.
“Anh Phong… Em nóng, khó chịu quá!”
Trần Y Nặc tựa vào lòng Lâm Phong, mặt mày đỏ bừng, trả lời ngắt quãng.
“Cố lên, nếu vượt qua được ải này thì thể lực của em sẽ tốt hơn rất nhiều!”
Lâm Phong cổ vũ.
Nhưng sau một lúc suy tư, anh đóng cửa phòng, tắt đèn, quyết định giúp Y Nặc giải toả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.