Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 864:




Lúc này, trong một góc ở thành phố Đông Tỉnh.
Tám vị võ giả của nhà họ Khương ở Côn Luân đang rải rác trên một căn gác gỗ, điều tra xung quanh.
Ba vị Võ Thần, năm Võ Thánh đỉnh phong!
Trong đó, người cầm đầu là một lão già tóc trắng xóa, đã đạt tới Võ Thần hậu kỳ!
Adv
Lão già đó tên Khương Thái Hằng, là con trai ruột của một Cụ Tổ ở nhà họ Khương.
Hiện tại ông ta đã hơn năm trăm tuổi, từng tham gia cuộc chiến tu giả Đông Tây, chứng kiến nhiều cuộc chiến, là cao nhân võ đạo thật sự từ xa xưa tới nay.
Lúc này, một người đàn ông trung niên kiểm tra tình hình trên tầng xong, bèn đi tới trước mặt Khương Thái Hằng, nói:
Adv
“Thái Hằng lão tổ, căn cứ dấu vết ở hiện trường thì một tháng trước, đúng là chị Ngôn Khê đã từng giao chiến ở đây, đồng thời để lại ba ấn ký Nguyệt Nha.”
Người đàn ông này là Khương Minh, tính ra là em họ của Khương Ngôn Khanh.
Còn ấn ký Nguyệt Nha chính là dấu ấn đặc biệt của nhà họ Khương.
Mỗi khi người nhà họ gặp phải hiểm cảnh, sẽ để lại dấu ấn như thế, nhắc nhở người trong tộc khi đến cứu viện.
Trong tình huống thông thường, càng nhiều ấn ký thì tình huống càng nguy hiểm!
Để lại ba dấu, cũng coi như là cửu tử nhất sinh rồi!
“Có gì đó không đúng.”
Khương Thái Hằng nhíu mày nói.
Mấy người đang kiểm tra tình hình xung quanh đều đưa mắt nhìn lại.
“Từ tin tức chúng ta nhận được, Ngôn Khê bị mười mấy cường giả thần bí tấn công, không địch lại nên phải đào tẩu, nhưng tôi nghĩ điều đó không có khả năng. Ngôn Khê có linh căn, đồng thời đã là Nguyên Anh kỳ, rất gần với cha tôi rồi. Con bé đại chiến với mười mấy cường giả hàng đầu nước Oa, nhất định có thể hủy diệt được cả một thành phố! Mà mọi người nhìn hiện trường này có giống như đã trải qua một hồi đại chiến không?”
Không biết Khương Thái Hằng nghĩ tới điều gì, trong mắt thoáng có vẻ lo âu.
“Nhưng đây là tin mà sở tình báo của Đại Hạ truyền cho chúng ta, sẽ không phải là giả chứ?”
Khương Minh nhíu mày nói.
“Có lẽ là bên đó bị người khác tính kế, hoặc là có kẻ phản bội, hoặc đây là một nước cờ!”
“Một nước cờ ư?”
“Gậy ông đập lưng ông. Có lẽ có người tính kế nước Đại Hạ, cố tình truyền tin Ngôn Khê trọng thương mất tích để dụ chúng ta đến.”
Khương Thái Hằng gằn giọng nói.
Ông ta rất mạnh.
Thân là một Võ Thần hậu kỳ, có thể sánh ngang với tu giả Nguyên Anh hậu kỳ.
Nhưng dù như vậy, khi nói đến đây ông ta vẫn rùng mình, trong lòng có dự cảm bất thường!
Đã tới cảnh giới này còn có cảm giác này thì quá bất thường!
“Một đất nước nhỏ nhoi có thể mạnh tới vậy ư?”
Khương Minh hơi nheo mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.