Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 881:




Ở khu đất trống giữa hai bên mơ hồ có tia điện sắc bén lóe ra…
Trong lúc uy áp va chạm, vùng trời trên miệng núi lửa Anh Hoa tối tăm không có ánh sáng!
Cuồng phong khởi động.
Dường như tận thế đang tới!
Đây nhất định sẽ là một cuộc đại chiến đáng sợ!
Đối mặt với một nhóm gần như tập hợp hết lực lượng đẳng cấp nhất của nước Oa, dù là đám người Lý Nguyên Hạo cũng không dám khinh thường, toàn thân căng thẳng, tập trung tinh thần, chuẩn bị đón công kích của đối phương bất cứ lúc nào!
Ở đây chỉ có Lâm Phong từ đầu chí cuối không có thay đổi gì.
Adv
Ánh mắt anh như đang nhìn một đám chó ngu!
“Ishikawa, từ trận chiến năm trăm năm trước, đã lâu rồi chúng ta vẫn sống yên bình! Hiện tại các người chủ động gây sự, là muốn bị diệt vong sao?”
Lý Nguyên Hạo tiến lên một bước, lạnh lùng nói.
Đại sư huynh như đi vào cõi thần tiên, theo bước sư phụ!
Nhị sư tỷ rơi xuống núi Anh Hoa, không rõ sống chết.
Thân là tam sư huynh, lúc này anh phải đứng ra!
Adv
“Diệt vong? Nước Oa tôi được thành lập mấy nghìn năm, có các vị thần phù hộ, chỉ bằng các người cũng dám to mồm như thế! Các người xông vào thủ đô của chúng tôi, hôm nay là ngày chết của các người rồi!”
Ishikawa dứt lời, bốn Thần Huyễn Sư đằng sau lưng hắn bước lên, giơ quyền trượng kim văn trong tay, miệng lẩm bẩm những chú ngữ kì dị.
“Vù vù…”
Từng nhóm từng nhóm văn tự màu vàng từ trong miệng bọn họ chảy ra.
Quyền trượng kim văn cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, văn tự màu vàng kim tụ lại một chỗ!
Một giây sau, không gian xung quanh rung lên.
Núi Anh Hoa đột nhiên tối tăm mù mịt, sương đen bao phủ, vô số sinh linh kêu khóc, có cả vạn quỷ quái cười gằn vọt tới chỗ đám người Lâm Phong.
Đối mặt với điều này, Gia Cát Tiểu Minh cười lạnh một cái:
“Đường ngang ngõ tắt, cũng chỉ là sao chép kỳ môn độn giáp của nước tôi mà thôi! Hôm nay Gia Cát Tiểu Minh đây sẽ cho các người nhìn thấy tổ tiên!”
“Ra đi các bảo bối nhỏ…”
“Thần thú giáng thế!”
Anh ta ném cái túi sau lưng lên trời, tay làm pháp ấn, một ấn ký âm dương khổng lồ che khuất bầu trời hiện ra!
Trong nháy mắt, ánh sáng vàng chói lóa!
Có rồng bay lượn, có phượng hoàng giương cánh, có côn bằng bay cao…
Ảo ảnh của một con thần thú của Đại Hạ xuất hiện, tiến hành tàn sát đám sinh linh trong làn sương đen tối!
Đám người Ishikawa và Ozawa Ria thấy vậy đều nheo mắt lại, không hề lo lắng.
Tuy rằng bọn họ biết Gia Cát Tiểu Minh cực kì nổi tiếng với kỳ môn độn giáp, nhưng trò này mới bắt đầu mà thôi!
“Các sư huynh đệ, kỳ môn độn giáp của em, Thần thú giáng thế có được không?”
Gia Cát Tiểu Minh hỏi.
“Không tệ, hồi trước mày chỉ hóa ra được mấy con gà vớ vẩn, bây giờ đã tạo ra được thần thú rồi! Xem ra mấy năm nay sống không uổng phí!”
Lý Nguyên Hạo gật đầu tán thưởng.
Đúng lúc này, Lâm Phong đột nhiên bổ ra một kiếm, phân chia ảo cảnh thành hai.
Kiếm khí kinh khủng, khiến ảo ảnh thần thú cùng với sương đen vô tận bị chém cho nát bấy, hóa thành vô số đốm sáng tản đi.
Nhìn thấy vậy, con ngươi của mọi người đều co lại.
Đám người Ozawa Ria đầy nghi ngờ.
Rõ ràng Gia Cát Tiểu Minh đang chiếm ưu thế khi chống lại bốn Thần Huyễn Sư, sao Lâm Phong lại ra tay? Thế này khác nào gián tiếp giải vây cho họ?
“Tiểu sư đệ, cậu có ý gì?”
Gia Cát Tiểu Minh cực kì khiếp sợ, không ngờ kỳ môn độn giáp mà anh ta luôn tự hào lại bị phá vỡ dễ dàng như thế!
“Không thể lãng phí thời gian thêm nữa, mọi người vào núi lửa cứu nhị sư tỷ đi, ở đây giao cho em là được.”
Lâm Phong chậm rãi nói.
Anh vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi!
Đám người Lý Nguyên Hạo đều cau mày.
Nhóm Ozawa Ria ở phía đối diện cũng khó mà tin nổi!
Họ còn cho rằng mình đang nghe nhầm!
Lâm Phong bị ngu à?
Còn tưởng một mình anh là đối phó được với bọn họ?
“Tiểu sư đệ, anh biết cậu luôn kiêu ngạo, tự tin vô địch, nhưng bây giờ không giống trước kia…”
Lý Nguyên Hạo mới nói được nửa câu, Lâm Phong đột nhiên bổ thêm một chiêu.
Kiếm khi bén nhọn ào ra, một Thần Huyễn Sư ở phía đối diện không kịp đề phòng, bị chém luôn thành hai nửa, máu tươi văng khắp nơi, nhiễm đỏ tuyết trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.