Các Thần Chú Sư bị phản phệ, cơ thể lảo đảo, miệng phun máu tươi.
Sao… sao lại thế được!
Bọn họ khó tin nhìn Lâm Phong, dường như nháy mắt già hơn mười tuổi!
“Tôi luyện thể bốn lần, cơ thể hoàn mỹ không tì vết, bách độc bất xâm! Chỉ bằng chút rác rưởi này của các người cũng muốn nguyền rủa tôi?”
Gương mặt Lâm Phong lạnh như băng, bổ xuống một kiếm!
Rầm! Rầm!
Adv
Bốn Thần Chú Sư chưa kịp nói gì đã bị cắt thành hai nửa!
Máu tươi văng ra, vẩy xuống nền tuyết trắng, tạo thành bông hoa đỏ tươi..
Nhìn thấy vậy, đám người Oazwa nổi cả da gà.
Nháy mắt giết hết toàn bộ!
Adv
Năm ninja cận chiến, bốn Thần Chú Sư đánh úp từ xa, cùng với ảo cảnh do ba Thần Huyễn Sư chế tạo ra…
Một đợt tấn công không kẽ hở như thế lại vô dụng với Lâm Phong!
Lúc này, ánh mắt lạnh như băng của Lâm Phong nhìn về phía Thần Huyễn Sư!
Ba người họ run lên, gương mặt trắng bệch.
Có thể nói, chỉ cần có chút hi vọng thắng thì dù chết bọn họ cũng thử…
Nhưng thực tế là trước mặt Lâm Phong, họ chẳng khác gì con kiến hôi, thậm chí còn chẳng bằng!
“Chạy!”
Trong lòng ba Thần Huyễn Sư nhảy ra một chữ như thế, lập tức xoay người chạy trốn.
“Trốn làm gì?”
Lâm Phong lạnh lùng nói, một kiếm bổ ra, chém bọn họ thành hai nửa.
Sau khi giết họ, Lâm Phong lạnh lùng nhìn Ishikawa và Ozawa, nói:
“Đến hai người!”
“Mày…”
Bọn họ rét run, muốn nói gì đó nhưng không thể!
Thực lực của họ cũng chỉ mạnh hơn ninja chút thôi!
Lâm Phong chớp mắt đã giết ninja thì cũng có thể làm vậy với họ!
“Nhớ kĩ cái tên Lâm Phong này, nếu có kiếm sau thì đừng gây chuyện với tao nữa!”
Lâm Phong lạnh lùng nói, không hề do dự mà bổ một nhát kiếm xuống đầu bọn họ!
Kiếm khí quá nhanh, tới mức hay người không phản ứng kịp, ngơ ngác đứng tại chỗ, cho rằng mình sắp chết rồi.
Nhưng lúc này, một người khổng lồ cao chừng hai mét, toàn thân to lớn mặc một chiếc áo giáp giáng xuống chắn trước mặt họ, dư âm mạnh mẽ khiến cây cối ở núi Anh Hoa cũng phải rung động một chút!
Keng!
Kiếm khí của Lâm Phong bổ mạnh lên lớp giáp màu vàng kim, phát ra một tiếng nổ rung trời, nhưng chỉ để lại một vết kiếm mờ trên áo giáp.
Sau đó, người cải tạo chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng động đậy cái cổ, phát ra âm thanh máy móc “cạch cạch”.
“Cảm ơn Hammurabi đại nhân cứu mạng!”
Ozawa Ria và Ishikawa Honda thầm thở phào một hơi, cảm kích nói.
“Đồ cặn bã!”
Người cải tạo nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó nhìn lên trời nói:
“Tôi nói rồi lúc mấy vị thần thú ngủ say, đám người nước Oa chẳng có một kẻ nào đáng tin, đáng lẽ không nên cho cơ hội thể hiện, đúng là lãng phí thời gian!”
Mấy người đưa mắt nhìn qua, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, trên bầu trời đã xuất hiện một người phủ nữ mở rộng bốn cánh, cả người tỏa ra ánh sáng thần thánh!
Chính là thiên sứ bốn cánh Mạc Bối Ny!
Sau khi biến thân, cô ta quá đẹp!
Tóc vàng mắt vàng, áo trắng cánh trắng, cơ thể trước lồi sau vểnh, eo con kiến, dường như không nhiễm khói lửa nhân gian, kiêu ngạo và thần thánh…
“Mãi mới được ra ngoài một lần, chơi đùa một chút cũng được! Chỉ cần kết quả không đổi thì quá trình không quan trọng, đúng không?”
Mạc Bối Ny lạnh nhạt nói.