Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 906: Muốn chết chứ gì!




Muốn chết chứ gì!
Dám khinh thường ông ta như vậy?
Nghĩ ông ta kém cỏi như hai tên phế vật kia sao?
Vu Cửu Tiêu nhìn thấy Tiểu Luyến Luyến tùy ý vung vẩy nắm đấm nhỏ, trong lòng không khỏi cười lạnh, bắt đầu dồn hết sức lực vào trong lòng bàn tay, chuẩn bị tung ra quyền quyết định!
Ông ta phải hung hăng đánh cô bé thành bãi thịt nát mới hả giận!
Nhưng mà giây tiếp theo.
"Âm!"
Hai nắm đấm trong nháy mắt va chạm vào nhau.
Vu Cửu Tiêu cảm thấy nắm tay của mình như vừa nện vào ngọn núi khổng
€ó một cỗ lực lượng cuồn cuộn ập tới, gần như muốn nghiền nát cả người
ông ta, khiến cho xương cánh tay của ông ta hoàn toàn vỡ vụn...
Cả người bay ngược ra ngoài, hung hăng đập xuống đất, giãy dụa vài cái mới khó khăn bò dậy.
Ông ta dùng tay còn lại lau đi vết máu trên khóe miệng,
Sau đó vẻ mặt âm trầm nhìn Tiểu Luyến Luyến, im lặng không nói, không biết đang nghĩ gì!
"Hít~"
Mà nhìn thấy một màn này.
Mọi người trong sân không khỏi hít một hơi khí lạnh.
€ó người dùng tay xoa xoa mắt, tưởng đâu vừa thấy ảo giác! Cái này cũng quá khoa trương rồi?
Đây không phải là mèo mù chó điếc gì!
Mà là minh chủ của Liên minh Nam Lĩnh, Vu sư Vu tộc Vu Cửu Tiêu, vậy mà ông ta bị một cô bé đánh bay ra ngoài, cả cánh tay cũng vỡ nát sao?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sẽ không có người nào tin!
"Thật... Thật lợi hại!”
"Đây thật sự là Tiểu Luyến Luyến hả? Sao mà lợi hại dữ vậy..."
"Tiểu Luyến Luyến thật tuyệt! Thật ngầu..."
Mấy người nhà họ Trần kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng... Nghĩ đến trước đó.
Bọn họ từng cùng Tiểu Luyến Luyến chơi đùa, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
Nếu như lúc ấy Tiểu Luyến Luyến dùng chút lực... So với sự kinh ngạc của mọi người.
Thì Tiểu Luyến Luyến chỉ cảm thấy may mắn, cô bé thở phào vỗ ngực nhỏ, nhìn Vu Cửu Tiêu nói:
"May quá, tôi còn tưởng rằng ông cũng chết đấy!"
"Mày rốt cuộc là ai? Đã đánh đến mức này rồi mà còn ở trước mặt tao giả vờ giả vịt cái gì? Hoàn toàn không phù hợp với phong cách của một cường giả!"
Vu Cửu Tiêu lạnh lùng hỏi. Mặc dù cánh tay phải của ông ta đã gấy xương, trên tay còn không ngừng chảy máu, nhưng ông ta cứ đứng đó gào thét, cứ như không cảm thấy đau đớn
vậy!
"Không phải lúc nấy có nói tên cho ông rồi sao? Tôi tên là Lâm Luyến Luyến, năm nay gần mười tuổi..."
Tiểu Luyến Luyến đáp. "Lâm Luyến Luyến?" Vu Cửu Tiêu híp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.