Bên kia. Lâm Phong đã trở về trang viên nhà họ Trần ở Vân Xuyên.
Vừa bước vào cửa, anh thấy người nhà họ Trần đã tập hợp đông đủ, vẻ mặt căng thẳng, như thể sắp gặp kẻ thù không đội trời chung!
"Mọi người đang làm gì vậy?” Lâm Phong ngạc nhiên hỏi. "Anh rể, sáng sớm anh đi đâu vậy, làm chúng em sợ chết khiếp!"
"Đúng vậy, Đại Vu sư của Vu tộc không biết khi nào sẽ quay lại, vào thời điểm quan trọng như vậy mà cậu lại biến mất!"
'Thấy Lâm Phong trở về, Trần Y Thủy, Trần Thiên Hủ và những người khác. không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả Trần Bắc Huyền cũng buông lỏng, hỏi:
"Lâm Phong, cậu đi đâu vậy?”
"Con đến Dược Vương cốc!"
Lâm Phong đáp.
Trên thực tế.
Mọi người không cần lo lắng!
Mặc dù anh đã đến Dược Vương cốc, nhưng anh đã để lại một tia thần thức trong trang viên nhà họ Trần, chỉ cần bên này xảy ra chuyện, anh sẽ biết ngay và quay về trong thời gian nhanh nhất!
Mà kể cả anh không về kịp, với thực lực hiện tại của Tiểu Luyến Luyến... dù cô bé chưa phải là đối thủ của Đại Vu sư, nhưng cũng không kém là mấy, có thể kéo dài thời gian cho anh.
Con gái đã lớn.
Luyện tập nhiều hơn cũng tốt!
"Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của tôi, mọi người nên ngủ thì ngủ, nên ăn thì ăn, cứ bình thường là được!"
Lâm Phong nói vài câu đơn giản, rồi đi về phòng.
Một ngày trôi qua rất nhanh!
Đám người nhà họ Trần thấy cường giả Vu tộc không đến, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, sự bình yên này còn khiến bọn họ lo lắng hơn!
Dãy núi Nam Lĩnh, nơi Vu tộc sinh sống, cách Vân Xuyên không quá xa, nếu Đại Vu sư muốn đến đây cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Nhưng tại sao đã hơn một ngày rưỡi rồi, mà bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì?
Rõ ràng là không bình thường! Trước khi bão táp kéo đến, bao giờ cũng là cảnh sóng yên biển lặng.
Những điều không biết trước mới là thứ đáng sợ nhất!
Không ai biết sau này sẽ phải đối mặt với thứ khủng khiếp nào!
Cùng lúc đó. Bầu không khí trong Dược Vương cốc vô cùng áp lực!
Dược Tư Mạc, Triệu Vô Cực, Dược Trần và những người khác tập trung trong phòng Hoa Vân Phi, nhìn đống tro tàn trên mặt đất, sắc mặt ai nấy trắng bệch!
Vào ban ngày.
Vì Lâm Phong có chuyện cần bàn bạc với Hoa Vân Phi, nên không ai đến làm phiền.
Cho đến khi trời tối, họ vẫn không thấy Hoa Vân Phi bước ra khỏi phòng, cảm thấy có gì đó không ổn, mới đi tìm người, kết quả phát hiện trong phòng chỉ còn lại một đống tro tàn!
Tro tàn.
Đây là dấu vết do linh hoả thiêu cháy để lại!
Hơn nữa... trước đây họ đã từng thấy Lâm Phong sử dụng thủ đoạn hủy thi diệt tích bằng linh hoả này!
“Triệu tổ trưởng, ông là người của Bộ Chấp Pháp, bây giờ xảy ra tình huống này, ông nói xem phải làm sao!”
Dược Tư Mạc đột nhiên nói.
“Còn làm sao nữa? Bây giờ đã thế này rồi, còn cần phải nghĩ sao?” Dược Trần lắc đầu nói.
Lời này vừa dứt.
Hiện trường lại một lần nữa rơi vào trạng thái im lặng.
Mặc dù ba người đều cảm thấy Lâm Phong sẽ không giết Hoa Vân Phi, Nhưng ai có thể phóng ra loại linh hỏa này?
Lại có thể lặng lẽ lẻn vào Dược Vương cốc, thần không biết quỷ không hay giết chết Hoa viện sĩ?
Ngoại trừ Lâm Phong. Bọn họ thật sự không nghĩ ra người thứ hail
“Lâm Phong đã từng cứu Hoa viện sĩ, tại sao giờ phải giết cậu ấy? Cái này rõ ràng không bình thường, tôi phải báo cáo chuyện này lên trên...”
Triệu Vô Cực rùng mình! Để cứu Hoa Vân Phi. Bọn họ đã phải trả giá rất lớn!
Nhưng không ngờ khi bệnh của Hoa Vân Phi sắp khỏi, chuẩn bị trở về thủ đô làm việc, kết quả người đã không còn!
Trụ sở chính của Bộ Chấp Pháp ở thủ đô.
Bộ trưởng Bộ Chấp Pháp Tư Đồ Vân Tiêu, Chiến Thiên Hổ của Chiến Bộ, Long Soái Quân Bộ và những người khác đang ngồi quanh bàn tròn, nhàn nhã uống trà...
Mấy ngày gần đây bọn họ đều nghe toàn chuyện vui.
Không chỉ phá vỡ kế hoạch Đồ Long, còn xác định quyền sở hữu của nhiều đảo ở Đông Hải!
Một số quan nội các của nước Oa khi đến Đại Hạ, thái độ khúm núm đứng trước mặt bọn họ, không dám hó hé, ngay cả nước M gần đây cũng không có động tĩnh gì...
“Tất cả đều nhờ Lâm Phong!”
“Đại Hạ chúng ta có được nhân tài như Lâm Phong, quả thực là may mắn của quốc gial”
Long soái vừa nói, vừa cười híp mắt uống một ngụm trà Long Tỉnh.
“Ngày mai phải gọi Lâm Phong đến thủ đô, cùng mấy ông già chúng ta uống vài chén!”