Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 931: Hiểu lầm?




“Cao thủ của Giới Thứ Hai trước đây muốn mang Tiểu Khả đi còn không trốn được, huống chỉ là ông!”
“Hạo Thiên Kiếm Khí!” Sắc mặt Lâm Phong lạnh lếo, kiếm khí trên người điên cuồng tràn ra! Kiếm khí vô hình gào thét lao ra.
Trong nháy mắt đã đuổi kịp một tia nguyên thần của Vu Lôi, hợp lại thành lưới kiếm, giam cầm tia nguyên thần của lão ta!
“Lâm Phong, cậu thật sự muốn cá chết lưới rách sao?” Vu Lôi điên cuồng gào thét! Ngay cả khi vừa bị Lâm Phong bóp cổ, lão ta cũng không hề hoảng loạn.
Bởi vì lão ta biết chỉ cần mình còn giữ được một tia nguyên thần, trở về lại dùng bí pháp của Vu tộc bồi dưỡng, là có thể khôi phục lại!
Nhưng bây giờ...
Lão ta hoảng sợ rồi!
Thật sự hoảng sợ rồi!
“Cá chết lưới rách? Ông mà cũng xứng nói câu đó á?”
“Không... Lâm Phong, tôi biết sai rồi! Chỉ cần cậu tha cho tôi, sau này tôi sẽ không bao giờ đến tìm cậu gây phiền phức nũa! Tha cho tôi...”
“Bùm!” Lâm Phong nhẹ nhàng siết tay lại.
Lưới kiếm trong nháy mắt thu lại, đem một tia nguyên thần của Vu Lôi hoàn toàn tiêu diệt!
Lúc này.
Hiện trường đột nhiên yên tĩnh!
'Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Lâm Phong,
Long Soái, Ngao Bính và những người khác theo bản năng nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều đang run rẩy...
Thật sự quá tàn nhẫn!
Hoàn toàn không chút nương tay!
Lâm Phong giết những cường giả Vu tộc này, giống như giết kiến! Bọn họ nhớ lại vừa nấy..
Cuộc chiến của bọn họ với Lâm Phong...
Mới nhận ra.
Lâm Phong đối xử với bọn họ còn tốt chán!
Lúc đó anh đã rất nương tay, nếu không, nhiều người như bọn họ cộng lại e rằng cũng không đủ cho Lâm Phong tát mấy cái!
“Vút~" Ngay lúc này. Lâm Phong chuyển ánh mắt lạnh lùng sang Long Soái và những người khác.
Đám người Long Soái đều cảm thấy da đầu căng thẳng, đồng loạt lùi về phía sau một bước!
“Sao thế? Không phải muốn bắt tôi sao? Bây giờ mấy ông có thể ra tay rồi!” “Lâm... Lâm Phong!” Giọng nói của Long Soái khô khốc.
“Cậu Lâm, tôi cảm thấy đây đều là hiểu lầm... Vừa rồi Ngũ sư huynh của cậu cũng đã nói, Hoa viện sĩ bị cao thủ thần bí bắt đi... Không phải do cậu làm!”
'Trên mặt Ngao Bính lộ ra một nụ cười gượng gạo!
“Hiểu lầm?”
“Chuyện đã đến nước này, bây giờ mấy người nói với tôi là hiểu lầm?” Lâm Phong cười rộ lên, nhưng sát khí trong mắt lại không hề giảm sút! Mà ngay lúc này.
Một tiếng chuông điện thoại du dương vang lên.
“Một dòng sông lớn, sóng nước mênh mông, nước biếc non xanh nở nụ cười...”
Thì ra là điện thoại của Long Soái reo. Long Soái vội vàng bắt máy.
Khi nghe được lời truyền đạt từ đầu dây bên kia, thân thể ông ấy không khỏi run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ hối hận...
“Long Soái, sao vậy?” Thấy không ổn, Ngao Bính vội vàng lên tiếng hỏi.
“Vừa rồi phòng thí nghiệm bên kia truyền tin, đống tro cốt đó quả thực không phải của Hoa viện sĩ, mà là người khác...”
Long Soái khó khăn nói.
Nghe được lời này.
Sắc mặt của Ngao Bính và những người khác trong nháy mắt cứng đời Nói như vậy.
Chuyện này thật sự không liên quan gì đến Lâm Phong?
Hôm nay bọn họ đến bao vây Lâm Phong, chính là một trò cười...
Huống chỉ trước đây Lâm Phong còn giúp đỡ quốc gia rất nhiều, lập nhiều công lao lớn như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.