Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 95: Nhìn thấy cảnh này




“Thực lực tiền bối mạnh như vậy, chắc cũng là một thế lực nào đó đến từ trên núi hả?”
“Chuyện không nên hỏi, thì đừng hỏi Lâm Phong nhàn nhạt nói.
Trong lòng Huyết Thủ Nhân Đồ căng thẳng, nhanh chóng cúi đầu xuống. “Được rồi! Đi mua thuốc đi.”
“Vâng! Tiền bối.”
Huyết Thủ Nhân Đồ rời đi.
Lâm Phong đứng yên tại chỗ trầm tư.
Xem ra thì thế giới này còn đặc sắc hơn những gì bản thân tưởng tượng. Không ngờ trên núi vẫn có tồn tại tông môn ẩn lánh thế đời?
Chuyện này không phải giống y như những gì được miêu tả trong tiểu thuyết võ thuật thời xưa ở đô thành sao?
Chỉ là không biết trong số đó có người tu tiên giống mình hay không?
Xem ra đợi sau khi bản thân xử lý xong mọi chuyện ở đây, là có thể đi tìm những tông môn này chơi đùa.
“Chuyện của Tam Khẩu Đường có thể bỏ qua một bên trước, nếu tới thì thuận tay tiêu diệt luôn, còn nếu không tới thì cũng không cần thiết phải tìm chúng khắp nơi, một đám sâu kiến mà thôi, cứ suy nghĩ chỉ đổ tốn thời gian.”
“Còn về sự an toàn của em gái, mình chỉ cần luyện chế cho em ấy vài phù văn phòng thân là được.”
Lâm Phong tìm một nơi trống trải, khoanh chân ngời xuống.
Thời khác lấy ra đá cực âm dương, những lời ông lão nói lúc còn sống không khỏi hiện lên trong đầu anh.
Con đường tu tiên!
Cơ thể hấp thu linh khí của trời đất, hình thành chín lưồng khí nơi đan điền, gọi là luyện khí cảnh.
Cuối cùng, hóa thành đạo đài, gọi là trúc cơ cảnh! Trên trúc cơ, là diễn sinh kim đan, còn gọi là kim đan cảnh!
Kim đan được mở ra, sẽ thai nghén linh anh, còn gọi là nguyên anh cảnh!
“Giờ đây, mình đã ở kim đan kỳ đại viên mãn, chỉ thiếu một ngòi dẫn, là có thể tụ ra linh anh!”
“Đá cực âm dương này vô tình lại là ngòi dẫn tốt nhất!”
“Không ngờ rằng chuyến đi lên núi Thái Hồ lần này, mặc dù biến hóa khôn lường, nhưng cũng có được một cơ duyên.”
Lâm Phong khẽ mỉm cười.
Đá cực âm dương trong tay anh nhẹ nhàng ném lên trên. Hai viên đá kỳ dị lơ lửng trên đầu anh.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Một luồng hai khí âm dương đen trắng đan xen nhau hòa vào trong đan điển của anh.
Mà theo hai khí âm dương đi vào cơ thể,
Khí tức của Lâm Phong càng thêm sâu không đo được.
..
 
Ánh trăng nhàn nhạt trên trời rọi xuống, chiều vào người anh, khiến cơ thể anh tràn ngập trong màn ánh sáng trắng nhàn nhạt, giống như một thần nhân hạ phàm.
“Anh...à thần tiên!”
Lúc này, Lâm Vân Dao vừa mới tắm rửa đi ra.
Nhìn thấy cảnh này,
Trong đôi mắt trong veo ngập tràn sự sùng bái.
Một đêm trôi qua trong chốc lát,
Sau khi tu luyện xong, Lâm Phong chậm rãi mở mắt.
Một cỗ đạo vận không giải thích được trong nháy mắt tràn ra từ cơ thể anh, lan rộng ra xung quanh.
Hoa cỏ xung quanh không khỏi lắc lư nhẹ nhàng, giống như đang chào hỏi anh vậy.
“Không nằm ngoại dự liệu, thành công đột phá nguyên anh kỳ rồi!”
Một tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Phong. Sau đó.
Anh nhìn vào bên trong đan điền.
Trong khu vực đan điền, phía trên trúc cơ đài cao cao kia, có một nguyên anh nho nhỏ đang ngồi khoanh chân.
“Hình thái nguyên anh vẫn chưa được hoàn thiện, mình bây giờ chỉ là đang ở tụ anh kỳ tầng đầu tiên, sau đó còn phải kết anh cùng với anh biến kỳ.”
“Con đường tu đạo, quả thực là một con đường dài và gian khổ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.