Vượt Âm Dương

Chương 8: Bạn cùng phòng của tôi không phải người




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thư đường [23/04/22]
[Cần ra sức là ta, có liên quan gì đến ngươi chứ?]
Trong bóng đêm, hai người nhìn không rõ tình huống của người bị rơi xuống dưới.
Nhưng ngã xuống từ tầng mười mấy, có thể có kết cục gì tốt chứ?
Hai người Hà Sơ lần đầu tiên đụng phải loại chuyện này, thực sự sốc mấy giây, nhất thời không biết nên chạy đến tầng thượng bên cạnh bắt hung thủ trước, hay là xuống lầu xem thương thế người ngã lầu với báo cảnh sát trước.
“Công trường kia hoặc là phong thuỷ có vấn đề, hoặc là dưới mảnh đất đấy có cái gì đang quấy phá, không phải thứ các ngươi có thể thu phục được đâu, cũng đừng múa rìu qua mắt thợ, mau đi đi!”
Nghe đến đó, chim lải nhải thật sự nhịn không nổi nữa rồi.
Hà Sơ cười khổ: “Tôi lúc ấy mới là tấm chiếu mới, ỷ vào chút bản lĩnh đã thấy gió gan to, chỉ cho rằng chỗ này có lệ quỷ quấy phá, vô cùng hung mãnh, nếu cứ vậy mà lui bước, những người khác lại không đi, thương hiệu của công ty chúng tôi chẳng phải là toang rồi sao?”
Nhưng cậu lúc ấy đã cảm thấy nơi này rất quỷ dị, không để Hồ Hội Chí đi theo tiếp, mà là kêu cậu ta đi ra bên ngoài công trường trước chờ mình.
Còn Hà Sơ thì chạy đến tầng thượng toà 3 đối diện xem chuyện gì.
Mười mấy tầng, đi từng tầng một lên trên mệt chết, Hà Sơ vì tranh thủ thời gian, trực tiếp đi thang máy thi công lên.
Tầng thượng không có đèn, toàn bộ ánh sáng đến từ đèn pha dưới đất, lúc cậu đi lên, liền thấy một người quơ chân múa tay, miệng cử động, như đang cãi nhau với không khí, nhưng Hà Sơ lại không nghe thấy trong miệng đối phương phát ra âm thanh gì.
Người nọ họ Đàm, hình như là một Phong Thuỷ Sư, lúc tới một nhóm hai người, một nam một nữ.
Vừa rồi người bị đẩy xuống hình như là một nữ nhân, xem ra khẳng định chính là bạn của hắn gặp nạn.
Hà Sơ nhận định đối phương là bị quỷ thượng thân, lúc ấy hét lớn một tiếng, niệm ra chú pháp trừ tà mà mình sớm đã quen tai nằm lòng, ai ngờ trong bóng đêm đôi mắt đối phương lập loè ánh đỏ, hướng cậu lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Đàm tiên sinh, anh tỉnh lại đi!”
Đối phương từng bước tiến phía trước, Hà Sơ từng bước lui về phía sau, cậu không biết tên của đối phương, chỉ có thể kêu họ của hắn, nhưng căn bản không có ích gì, đối phương ngay cả bạn cũng có thể đẩy xuống lầu, Hà Sơ tự nhiên không cách nào đánh thức hắn.
Lúc này Đàm tiên sinh giơ hai cánh tay thẳng tắp bóp cổ Hà Sơ, hung ác dữ tợn, không giống người thường.
May mắn một lúc sau có vài người cũng nghe tin chạy tới, phí sức của chín trâu hai hổ, mới không chế được Đàm tiên sinh.
"Mấy thứ ngươi kể này, có liên quan gì tới Thỉnh Thần Thuật?” Chim lải nhải thúc giục hỏi.
“Trong quá trình khống chế Đàm tiên sinh, vì để đảm bảo, ta như bình thường, thỉnh ra Chu Phán quan miếu Thành Hoàng trong vùng hỗ trợ, ông ấy rất quen với tôi, cũng từng giúp rất nhiều chuyện cho tôi, sau đos bên ngoài công trường lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tôi sợ Hồ Hội Chí xảy ra chuyện, liền thỉnh Chu Phán quan đi trông nom cậu ấy trước một chút.”
Hà Sơ căn bản không muốn nhắc tới chuyện cũ này, mấy năm nay cậu không hề tiếp xúc với những môn đạo này, cũng là vì muốn tránh xa, làm một người thường.
Nhưng không ngờ tới, vòng đi vòng lại, bắt đầu từ tết Trung Nguyên gặp phải yểu ma, cuộn chỉ giống như lại lần nữa quấn về.
“Chờ giải quyết xong họ Đàm, tôi lại chạy qua đó, liền thấy……”
Cậu liền thấy Hồ Hội Chí cùng nữ nhân vừa rồi bị Đàm tiên sinh đẩy xuống lầu kia đều ngã ở bên cạnh bức tường bên ngoài công trường, đôi mắt đều mở to, hơi đã ngừng rồi, khuôn mặt vặn vẹo, như nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp, đến chết cũng không thể nhắm mắt.
Hà Sơ nghĩ không rõ, nữ nhân kia rõ ràng đã bị đẩy xuống lầu, di chuyển cũng khó khăn, làm sao sẽ xuất hiện ở bên ngoài công trường cùng với Hồ Hội Chí được?
Cậu để Hồ Hội Chí đi trước, lại thỉnh Âm thần chiếu cố, là vì sợ cậu ta một người bình thường xảy ra chuyện, nhưng Hồ Hội Chí cuối cùng vẫn là xảy ra chuyện.
Đó là người anh em tri kỷ của cậu từ cấp ba, hai người cùng nhau trèo tường trốn học, đi tiệm net chơi game thâu đêm, thậm chí còn từng cùng yêu thầm một cô gái, sau khi tốt nghiệp đại học còn cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Nhưng Tiểu Hồ cứ như vậy mà chết, cái chết không rõ ràng.
"Âm thần kia đâu?” Quảng Hàn đột nhiên hỏi.
“Không thấy. Lúc ấy cho dù tôi triệu hoán như thế nào, cũng không cảm ứng được sự tồn tại của Chu Phán quan.”
Việc gây thành như vậy, mọi người qua loa kết thúc, mất hết hứng thú.
Trong một đám mười mấy người bọn họ, đã chết hai người, một người là Tiểu Hồ, một người là bạn nữ bị Đàm tiên sinh đẩy xuống lầu, đến nỗi họ Đàm, sau khi vào bệnh viện một chuyến, cư nhiên hữu kinh vô hiểm, lông tóc vô thương.
Bởi vì nguyên nhân chết của hai người Tiểu Hồ bị định tính là vì sợ hãi quá độ dẫn tới phát bệnh tim, trong ngoài toàn thân không có ngoại thương do người tạo thành, Đàm tiên sinh đương nhiên cũng không phải đeo hiềm nghi giết người trên lưng, đoạn trong ký ức của Hà Sơ kia, cảnh tượng Đàm tiên sinh đẩy người xuống lầu, ngoại trừ chính cậu và Hồ Hội Chí, không còn người thứ hai nhìn thấy, tựa như chỉ là một cảnh trong mơ.
Lúc ấy bọn cậu đánh bậy đánh bạ, thu phục thứ bám vào trên người Đàm tiên sinh, trong đó có người xuất thân Long Hổ Sơn, liền mang thứ kia về làm phép, nhưng mạng của Hồ Hội Chí, lại chân chân thật thật bỏ ở nơi đó, đến cùng cũng không về được.
“Sau lúc ấy, cho dù tôi dùng cách gì, cũng không thể tìm lại Chu Phán quan được, thậm chí cũng không tìm thấy Âm thần có liên hệ với ông ấy, tôi cảm thấy ông ấy có khả năng trong quá trình nhận nhờ vả của tôi bảo hộ Tiểu Hồ gặp phải ngoài ý muốn nào đó, cũng có thể là ——”
Quảng Hàn tiếp lời cậu: “Cũng có thể là cậu triệu đến, căn bản là không phải Âm thần đó, chỉ là quỷ học quỷ, hắn giả dạng làm Âm thần họ Chu, lừa cậu, thuận lợi ra tay với Hồ Hội Chí.”
Hà Sơ cười khổ: “Âm thần kia rất quen thuộc với tôi, tôi cơ bản sẽ không nhận sai, trừ khi……”
Quảng Hàn lại một lần đoán được cậu muốn nói gì.
“Trừ khi ông ta từ lúc bắt đầu, đã lừa gạt cậu.”
Chim lải nhải Phượng Phượng đúng lúc hít một chút, hít ngược một hơi khí lạnh nhằm tỏ ý cổ vũ đối với câu chuyện.
Sự kiện đó là vết thương vĩnh viễn của Hà Hồ, cậu kể ra cũng rất giản lược.
“Sau khi thứ kia bị bắt, công trường cũng khôi phục thi công bình thường, chỉ có nguyên nhân chết của Hồ Hội Chí với nữ nhân kia, tôi vẫn luôn không hiểu rõ.”
Cậu cảm thấy mình học nghệ không tinh, gián tiếp hại tính mạng của bạn tốt, hơn nữa dùng Thỉnh Thần Thuật nhiều, tinh khí thần* hao tổn rất lớn, bệnh nặng không khỏi*, trái tim cũng có một vài vấn đề, Hà Sơ thế mới biết dụng ý của ông ngoại ba lần bốn lượt dặn dò cậu đừng dùng Thỉnh Thần Thuật lung tung —— ngoại trừ sợ cậu bị pháp thuật phản phệ hao tổn tinh thần hủy thân, còn sợ cậu ỷ vào học được chút bản lĩnh đã không sợ trời không sợ đất, cuối cùng gặp phải tai họa lớn hơn nữa.
(*)Tinh - Khí - Thần được xem là ba cơ sở vật chất không thể thiếu được trong hoạt động sinh lý của cơ thể, từ lúc sinh ra cho đến lúc trưởng thành và khi trở về già ba vật chất đó hình thành, phát triển, suy giảm quyết định sự tồn tại của một cơ thể người. Ba cơ sở vật chất này có sự liên hệ mật thiết với nhau, nếu một trong ba cơ sở vật chất bị suy giảm, thiếu hụt hoặc kém đi thì sẽ dẫn đến cơ thể con người bị bệnh, còn nếu cả ba cơ sở vật chất cùng giảm một lúc thì sẽ nguy hại đến tính mệnh, cơ thể người đó khó có thể tồn tại được.
(*)Bệnh nặng không khỏi / 一病不起: bị bệnh nặng, không bao giờ hồi phục lại được
Việc này qua đi, Hà Sơ nhờ ông ngoại tạm thời phong ấn lại mắt âm dương của mình, cậu nản lòng thoái chí, đóng cửa phòng làm việc cậu hùn vốn với Hồ Hội Chí, mua chiếc xe second-hand, bắt đầu sống cuộc sống của người thường.
Hiện tại lại nói lại chuyện này, tựa như đã vô cùng xa lạ.
Chỉ có cảm xúc ân hận hối hận, như cũ bồi hồi nan giải, gần như muốn trở thành một cái khúc mắc của Hà Sơ, nếu không phải lần này phong ấn mắt âm dương buông lỏng, bị yểu ma quấn lên, cậu căn bản sẽ không dùng tới những thứ đã cố tình quên đi này.
Chim quái cũng thở ngắn than dài theo: “Không ngờ tới vì một bữa ăn của ngươi, còn phải dây vào phiền phức bảo hộ ngươi, quá không có lời!”
Quảng Hàn mặt vô biểu tình: “Cần ra sức là ta, có liên quan gì đến ngươi chứ?”
Chim quái kháng nghị: “Nếu không phải ta lấy giúp người làm niềm vui, sao sẽ quen biết ——”
Nó dừng một chút, quay đầu hỏi Hà Sơ: “Ngươi tên là gì?”
Hà Sơ: “…… Hà trong hà tất, Sơ trong sơ ý.”
Chim quái: “Đúng, nếu không nhờ ta, ngươi sao sẽ quen biết Hà Sơ, nhà mới ở đâu ra mà ở? Ta không muốn ở dưới cầu vượt với ngươi, lông chim nhỏ yếu ớt của người ta cũng sắp bị gió đánh hư hết rồi!”
Quảng Hàn không có để ý nó, đã bắt đầu nhìn xung quanh đánh giá khắp nhà.
"TV này bật được không?” Hắn hỏi Hà Sơ.
“Đương nhiên.”
Hà Sơ cào mái tóc rối bời, lấy remote bật cho hắn, đi rửa mặt, chờ tới lúc cậu ra tới, liền thấy một người một chim ngồi trước TV, nhìn không chớp mắt, hết sức chuyên chú.
Lại nhìn màn hình, nam nữ dựa sát vào nhau, đang phát quảng cáo thận bảo*.
(*) Quảng cáo thận bảo
Loading video
Hà Sơ:……
Trong lòng cậu có loại quái dị nói không nên lời, hiện tại tuy rằng mỗi nhà đều có TV, nhưng ngoại trừ một số người già, có ai còn nghiêm túc như vậy xem quảng cáo TV chứ, đa số ôm máy tính không buông, nhưng Quảng Hàn ngược lại như là chưa từng thấy TV vậy.
“Hay không?” Hà Sơ tiện mồm hỏi.
“Khá hay.” Quảng Hàn khoanh chân ngồi trên sô pha, mắt nhìn chằm chằm quảng cáo hạt nêm* trên màn hình, cái vẻ mặt đó giống như còn muốn thò tay vào trong TV móc một chút hạt nêm ra nếm thử.
“Anh trước kia chưa từng thấy TV?” Hà Sơ nhớ tới hắn ngay cả chứng minh thư cũng không có, buột miệng thốt ra, “Anh chắc không phải là từ biên giới lánh nạn qua đây đi?”
Hẳn là không phải, thành phố này cũng không giáp biên giới, không có chứng minh thư cũng chỉ có thể cư trú ở trị trấn nhỏ bên biên giới, nếu đi vào nội địa rất dễ bị bắt.
Trải qua chuyện vừa rồi, Hà Sơ hoàn toàn thanh tỉnh, cậu lê dép lê đến bên cửa sổ, giơ tay kéo rèm cửa ra, ánh nắng ngay ngắn trước mặt cửa sổ sát đất, đường đường chính chính tràn vào, thoáng chốc xua tan chút âm lãnh cuối cùng kia.
Cậu quay đầu thì thấy, ngay cả sau lưng Quảng Hàn cũng bị màu vàng óng bao phủ, nhưng đôi mắt của đối phương như dính ở trên TV.
“Tôi không sợ ánh mặt trời, không cần thử.” Nam nhân ngay cả đầu cũng không nỡ quay lại một chút.
Mưu tính nhỏ của Hà Sơ thất bại, không xấu hổ chút nào, nhướng mày tiếp tục đánh răng đi vào WC.
Phượng Phượng đã bay đến trên cửa sổ, bắt đầu chải lông dưới nắng, một bên nghiêng đầu nhìn Hà Sơ.
“Thịt bò nạm hầm khoai tây chừng nào nấu?”
Khoé miệng Hà Sơ mở ra một chút, bọt đầy miệng mơ hồ không rõ: “Ta chút nữa liền ra chợ mua.”
Sau cậu cảm thấy mình ngu ngu ngơ ngơ, mời hai tổ tông về?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.