Vượt Bóng Tối Để Yêu Em

Chương 19: Hốt hoảng




Gần một tháng trôi qua nhưng Tô Nhược và Cảnh Tử Sâm vẫn chưa thu xếp công việc để trở về nước.Tiểu Hy lại rất ngoan, khi nói chuyện qua video nhìn thần sắc con gái tươi tỉnh, Tô Nhược có chút bất ngờ.Nhớ có lần Tô Nhược và Cảnh Tử Sâm đi chỉ hơn một tuần bé con liền nháo nhào vì nhớ ba mẹ. Lần này thì khác hẳn, mỗi lần Tiểu Hy nói chuyện với Tô Nhược và Cảnh Tử Sâm miệng nhỏ không ngừng luyên thuyên nào là công chúa, nào là chị gái xinh đẹp, rồi khoe rằng mình có bạn mới.Giọng nói còn khá ngọng nghịu non nớt nhưng lại ngọt ngào vô đối.Tô Nhược nhìn vẻ đáng yêu của con gái chỉ muốn quăng hết công việc bay về ôm lấy cục bông tròn mềm này hôn cho thỏa thích.
Tiểu Hy ngày nào cũng được Tô Hàn đưa đến nhà hàng tìm Tử Kiều, bé con ngày càng quấn quýt Tử Kiều không muốn rời, những ngày cuối tuần còn bắt Tô Hàn đưa đến phòng trọ của người ta ăn vạ cả ngày.
Chỉ riêng một tuần gần đây Tô Hàn khá bận,anh không có mặt ở Hy Viên mà cả Tiểu Hy cũng không đến. Nhưng mỗi buổi tối Tiểu Hy đều lấy điện thoại của Tô Hàn gọi cho Tử Kiều, bé con nói rất nhiều dường như không để Tô Hàn được chen vào câu nào.
Tử Kiều sẽ đảm nhận kể chuyện cổ tích cho bé con nghe đến khi con bé mắt lim dim vẫn không quyết thả điện thoại.Lúc này Tô Hàn mới giúp cháu gái đắp chăn lại nhận lấy điện thoại trò chuyện về câu với Tử Kiều.
Tô Hàn không hề che giấu tâm ý của mình, anh nghĩ Tử Kiều nhạy bén đã phát giác,chỉ là cô nhóc đó cố tình lảng tránh mà thôi. Mà anh cũng chưa vội, muốn để cô có thêm thời gian để thích nghi mọi thứ.
Lúc này Tiểu Hy ôm lấy chăn gấu,trên người mặc bộ quần áo pijama màu hồng vô cùng đáng yêu, mái tóc đen hơi xoăn xả loạn phía sau.
Miệng nhỏ chu ra, lắng tai nghe người bên kia tỉ tê..
Khuôn mặt trắng nộm có chút căng thẳng, đôi lúc lại cười khúc khích..
Giọng non nớt không ngừng vang lên.
- Bà phù thủy chết rồi sao.....a...chị ơi cho bả chết luôn nhá....người xấu...người xấu mà.
Khuôn mặt biến đổi đủ cảm xúc, Tô Hàn ngồi kế bên, tay vẫn làm việc, mắt vẫn nhìn vào màn hình laptop nhưng khóe môi thì cong lên.
Bất giác lúc này tiếng Tiểu Hy hơi hoảng hốt..
- Chị ơi...chị sao vậy....chị ơi....hic....
- Sao thế Tiểu Hy?
Tô Hàn ngẩng đầu nhìn cháu gái, vẻ mặt bé con đầy hoang mang..
Tô Hàn bước đến ngồi cạnh giường, Tiểu Hy lồm cồm bò dậy mếu máo đưa điện thoại cho Tô Hàn..
- Cậu ơi...chị...chị ngã rồi...hiccc....
Tô Hàn nhíu mày nhanh chóng lấy điện thoại đặt vào tai..
- Tử Kiều..cô sao rồi...Tử Kiều....
- ..........
Đáp lại anh lại sự im lặng dù điện thoại vẫn còn kết nối.Tô Hàn nghĩ đến mắt của Tử Kiều không nhìn thấy,trong lòng liền nóng như lửa đốt.Anh vội đứng lên, dỗ dành Tiểu Hy.
- Tiểu Hy ngoan,chị không sao, để cậu qua xem chị thế nào.Bây giờ con đi ngủ sớm, mai cậu chở con qua thăm chị nhé.
Tiểu Hy gật đầu, kéo áo Tô Hàn..
- Chị ngã...hic...đau lắm..
- Ngoan nào, Tiểu Hy đừng lo..
Nói rồi đỡ Tiểu Hy nằm xuống, anh cũng nhanh chóng ra khỏi phòng lúc này Trầm Ngọc đi vào,trên tay còn cầm ly sữa cho Tiểu Hy. Thấy con trai mình vội vàng, sắc mặt khó coi bà liền hỏi..
- Con đi đâu vậy..?
- Con có việc,mẹ chăm Tiểu Hy nhé..
Nói rồi chưa đợi Trầm Ngọc nói thêm, bóng dáng anh đã khuất dưới cầu thang..
Trầm Ngọc khó hiểu đi vào lầm bầm..
- Cậu của con hôm nay sao thế?
Tiểu Hy lúc này mặt cũng buồn buồn, mếu môi..
- Chị ngã..hic đau lắm..
- Chị nào..?
Trầm Ngọc vội ngồi xuống, nắm tay cháu gái với vẻ mặt mù mịt..
👍👍👍⬅️⬅️⬅️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.