Tô Hàn như nhìn thấy cầu vòng lấp lánh trước mặt.
Anh nâng mặt cô lên, mỉm cười hôn lên trán cô.
- Tử Kiều anh biết em có nhiều nỗi sợ hãi trong lòng.Hãy để anh cùng em đối diện với nó được không?
Như dòng nước ấm chảy qua, sự chua xót còn có cảm động đến muốn phát khóc.Cố gắng lắm Tử Kiều mới nuốt nước mắt ngược vào trong.
- Anh sẽ rất thiệt thòi..
Tô Hàn dịu dàng, dùng ngón tay sờ vào đuôi mắt của cô.
- Tử Kiều nếu em sợ anh thiệt thòi vậy cùng anh đến bệnh viện kiểm tra lại mắt cho em nhé..
Tử Kiều lắc đầu từ chối ngay, cũng không rõ vì sao anh lại nói đến vấn đề này.Nhưng cô biết rõ mắt mình sẽ không có hi vọng nào nữa cả. Cô vốn đã quen với sự mất mát này nhưng cô không muốn làm anh thất vọng.
- Vô dụng thôi, không thể chữa được nữa.
Tô Hàn xoa lấy khuôn mặt có phần tái nhợt của Tử Kiều.
- Dù là còn một tia hi vọng nhỏ nhoi nhất, anh hứa sẽ bằng mọi giá sẽ tìm cách chữa trị cho em.
Lời anh nói làm nước mắt của Tử Kiều cuối cùng cũng không cầm được lặng lẽ rơi xuống.
Tô Hàn thương xót lau nước mắt cho cô.
- Bạn của mẹ anh làm ở bệnh viện thành phố T, anh có trao đổi về tình trạng của em.Ông ấy nói có những tai nạn lúc đầu tựu máu bầm chèn ép dây thần kinh thị giác sẽ gây ra bị mù.Nhưng ông ấy muốn anh đưa em đến kiểm tra cho chính xác hơn.Anh biết đều này rất áp lực với em, nhưng cho dù có chữa được hay không ít nhất chúng ta cũng nên thử được không em?
Nghe Tô Hàn nhẹ nhàng phân tích, bất giác trong lòng Tử Kiều run lên, cô níu lấy cánh tay của anh..
- Em không sợ mình thất vọng em chỉ sợ làm anh thất vọng..
Tô Hàn chua xót ôm chặt lấy cô.
- Ngốc quá,anh muốn em đi kiểm tra là vì em.Anh biết em khổ sở thế nào.Còn với anh, dù em có ra sao anh cũng định đời này sẽ bám theo em rồi.Cho nên em không cần lo lắng.
Anh hơi đẩy nhẹ Tử Kiều ra một chút.
- Tử Kiều chúng ta thử một lần nhé, biết đâu ông trời vẫn chưa bỏ rơi em thì sao.Mà nếu như ông ấy có bỏ rơi em thì vẫn còn có anh..
Không hiểu sao, cô lại tin tưởng Tô Hàn tuyệt đối.Giống như việc anh nói anh sẽ không bỏ rơi cô,Tử Kiều liền tin tưởng.Cô cũng chẳng rõ là vì sao có lẽ vì ít nhất Tô Hàn là người mong cô sáng mắt. Anh cũng là người cho cô biết được cô còn có giá trị với cuộc sống này.Còn có tình yêu mãnh liệt của anh khiến cô muốn không đáp trả là một đều vô cùng khó khăn.Lí trí của cô hoàn toàn bị cảm xúc của con tim đánh gục lâu rồi.Do cô cố chấp không dám nhìn nhận mà thôi.
Tử Kiều hít thở thật sâu, qua một lúc cô nhẹ gật đầu.
- Được..
Nhận được cái gật đầu của Tử Kiều,Tô Hàn thở ra nhẹ nhõm.Anh biết cô rất nhạy cảm trong vấn đề này.Nếu không khéo léo sẽ gây cho cô sự mặc cảm chất chồng.
.........
Tử Kiều lúc này nằm trong căn phòng màu trắng,cô hồi hộp cả nhịp tim cũng đập loạn xạ, hơi thở khó khăn hít lấy, thân thể như bị khí lạnh bủa vây.Lúc Tô Hàn đưa Tử Kiều đến bệnh viện, Viện Trưởng Bách liền cho cô làm hàng loạt các kiểm tra. Biết rõ Tử Kiều hồi hộp ra sao nhưng Tô Hàn không thể vào trong cùng cô được.
Tô Hàn nhìn cánh cửa phòng bệnh, trong lòng nóng hơn lửa đốt.Nếu để ý các khớp tay của anh vì ẩn nhẫn mà nổi đầy gân xanh..
Đến khi cửa phòng bệnh mở ra,y tá bước ra mời anh vào trong.Tô Hàn mới thở hắt ra, anh vừa bước vào nhìn Tử Kiều chẳng rõ vì sợ hay lạnh mà sắc mặt tái mét.
Tô Hàn lo lắng đi đến ngồi lên giường kéo Tử Kiều vào lòng..
- Tử Kiều, em thấy thế nào rồi..?
Viện trưởng Bách hiện chưa xuất hiện, chỉ có y tá và một bác sĩ nam đang thảo luận với nhau gì đấy, bọn họ cũng đang chờ đợi ông ta.
Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay Tô Hàn, Tử Kiều sờ sờ lên mắt.
- Lúc bác sĩ nhấn vào mí mắt, em có chút đau..
- Đau sao?
Tô Hàn quay người nhìn người bác sĩ nam kia.Anh ta mỉm cười giải thích với Tô Hàn.
- Mắt cô ấy vẫn còn cảm giác đấy.Anh chờ thầy tôi một chút, sẽ rất nhanh có kết quả chính xác.
Tô Hàn gật đầu, siết chặt bàn tay của Tử Kiều an ủi tinh thần của cô gái nhỏ.
👍👍👍⬅️⬅️