Do mắt của Tử Kiều mới hồi phục, vì không yên tâm sợ sẽ có thay đổi không hay nào cho nên Tô Hàn quyết định ở lại thêm một tuần nữa rồi mới quay về nước. Lỡ như có gì không ổn thì bọn họ có bác sĩ Lee hỗ trợ, sự chu đáo quan tâm tuyệt đối của Tô Hàn khiến Tử Kiều cảm động không thôi. Dù hiện tại Tử Kiều vẫn chưa biết rõ thân phận thật sự của Tô Hàn nhưng cô đã thấy rất lo lắng chuyện anh vì cô mà bỏ bê công việc ở nhà hàng thời gian quá lâu rồi.
Tô Hàn hiện tại vẫn chưa nói rõ với Tử Kiều, anh sợ cô mới hồi phục chưa kịp tiếp thu là suy nghĩ lung tung rồi ảnh hưởng đến sức khỏe.Cho nên anh chậm rãi để cô hồi phục tốt nhất mọi thứ sẽ tính sau.
Từ lúc Tử Kiều nhìn thấy, cô rất thích xuống bếp nấu những món ăn ngon cho Tô Hàn. Tô Hàn luôn miệng bảo cô phải nghỉ ngơi, đã có người giúp việc lo liệu.Nhưng Tử Kiều nài nỉ một lúc mới được anh đồng ý. Một năm qua cô đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, sau khi sáng mắt cô chỉ muốn làm bù cho tất cả mọi thứ mà mình đã phí hoài trong một năm đau thương.
Nhìn một bàn thức ăn nóng hổi, đầy đủ hương vị màu sắc, Tử Kiều mỉm cười hài lòng.Cởi tạp dề ra, hướng mắt lên lầu dĩ nhiên cô muốn đi gọi Tô Hàn xuống ăn cơm cùng.Đứng trước cửa phòng, Tử Kiều gõ nhẹ ba cái sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra, ló đầu vào.
Lúc này Tô Hàn đang nghe điện thoại của ai, vừa thấy cô anh đã đưa tay ra ý bảo Tử Kiều đi đến, trên môi người đàn ông là nụ cười cưng chiều.Tử Kiều đi đến đưa tay mình vào tay anh.Tô Hàn thuận thế kéo cô ngồi lên đùi mình, tà tứ thơm lên má phấn xinh đẹp.
Dùng khẩu hình miệng nói khẽ với Tử Kiều.
- Chờ anh một chút.
Tử Kiều gật đầu,ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh.Tô Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô để lên môi hôn lên từng ngón.
Tử Kiều vốn đã quen với những cử chỉ âu yếm này của anh nên không phản kháng chỉ dựa vào lòng anh nghe anh nói chuyện..
Tô Hàn cúi đầu lại hôn lên trán cô, rồi mới nói vào điện thoại.
- Được, vậy hai ngày nữa anh về chúng ta sẽ gặp nhau.
- ........
- Vậy em sang nhé, cô ấy vừa hồi phục không tiện đi xa nhiều.
- .........
- Được.
Nói thêm vài câu Tô Hàn liền tắt máy, Tử Kiều nhíu nhíu mày, cô nghe thoang thoáng qua hình như cuộc gọi này đang nói về mình thì phải.
Tử Kiều khó hiểu ngẩng đầu nhìn Tô Hàn,lúc này anh hơi cúi đầu nhìn cô mỉm cười.
Có chút nghi ngờ lên tiếng..
- Hình như cuộc gọi vừa rồi có nhắc đến em thì phải..
Tô Hàn gật đầu,béo lấy má cô.
- Đúng vậy, từ nay anh nên gọi em là biên kịch Trần rồi..
- Hả..? Anh..anh nói gì em không hiểu?
Miệng nhỏ Tử Kiều hé mở, vẻ mặt vô cùng hoang mang đến tột độ.Cô vội vàng ngồi thẳng lưng, bàn tay nhỏ níu níu lấy tay áo Tô Hàn.
Giọng cũng trở nên lấp bấp..
- Tô Hàn..anh nói em nghe đi, anh nói vậy có phải bản thảo của em.....?
Đôi mắt cô lấp lánh tròn xoe rất đáng yêu.
Tô Hàn hôn lên môi cô.
- Đúng vậy, bản thảo của em đã được thông qua.Hiện tại Hoa Hạ muốn chuyển thể thành phim.Cho nên đang chờ em về để trao đổi chỉnh sữa bản thảo một chút và tiến hành dàn dựng..
Cả người Tử Kiều cứng đơ, cô bị hạnh phúc liên tục đánh úp đến mức không tin vào tai mình nữa rồi..
Là mơ sao? Có phải đây là giấc mơ hay không?
Vành mắt Tử Kiều đỏ hoe, bờ môi run run..
- Anh..anh nói thật sao?
👍👍⬅️⬅️
Sry mn nhé, dt bị hư không thể vào lấy bản thảo up lên được nên để mn chờ hơi lâu.🥺