Hôm nay Tử Kiều mặc một chiếc áo sơ mi cổ tròn tay phồng kết hợp chân váy dài bằng lụa, đơn giản mà tinh tế.Thật ra đây là do Tô Hàn tận tay chọn cho cô,về mảng thời trang Tử Kiều tự nhận mình vẫn còn rất lơ ngơ, may mắn là có Tô Hàn bên cạnh. Hôm nay Tử Kiều thả tự nhiên mái tóc đen mượt, kết hợp với set đồ nhìn vào rất dịu dàng và xinh xắn.
Trầm Ngọc rất vừa mắt Tử Kiều, nhìn vào khuôn mặt non nớt kia ngại ngùng, đôi mắt quá đỗi ngây thơ khiến bà biết mình và con gái có phần thất thố..
Tô Hàn hắng giọng..
- Hai người đừng làm cô ấy sợ..
Được sự nhắc nhở, Tô Nhược và Trầm Ngọc nhìn nhau cười khẽ.Tô Nhược cười nói làm dịu không khí có phần lúng túng.
- Xin lỗi, em rất thích chiêm ngưỡng cái đẹp..
Cong môi không ngại trêu chọc thêm.
- Nhất là một cô gái đẹp như thế này..
Hai má Tử Kiều nóng hổi ửng hồng, Tô Hàn không quản em gái mình.
Anh choàng tay ôm lấy eo Tử Kiều.
- Đây là mẹ và em gái của anh.
Nghe lời giới thiệu của anh, Tử Kiều vội mở lời.
- Cháu chào dì ạ..
Trầm Ngọc liền cười rạng rỡ, bà nhìn cô rất ấm áp khiến tâm tình run rẩy của Tử Kiều cũng yên ổn hơn nhiều...
- Rất vui được gặp cháu.
Tử Kiều mỉm cười, tay vẫn lạnh ngắt,khẽ nhìn qua Tô Nhược.
- Em chào chị..
Tô Nhược rất phóng khoáng nở nụ cười đón tiếp nồng hậu dành cho Tử Kiều.
Cảm giác lần đầu cô nhìn thấy Tô Nhược là vài năm trước khi còn là sinh viên, Tử Kiều thường xuyên nhìn thấy hình ảnh Tô Nhược trên tivi không ngờ khi gặp bên ngoài thật sự còn đẹp hơn rất nhiều.
Mà Tô Hàn cũng không nói trước với cô rằng em gái của anh là đại minh tinh hiện tại còn là phu nhân của chủ tịch Cảnh Thị cũng may Tô Nhược vui vẻ không quá khó gần nếu không cô không biết nên làm sao cho phải.
Tô Hàn lại nhìn hai người đối diện không hề né tránh ánh mắt tra hỏi của họ.Anh choàng tay ôm Tử Kiều vào lòng, thong thả nói.
- Mẹ, đây là Tử Kiều bạn gái của con.
Lần đầu Tô Hàn đưa một cô gái về nhà,còn ôm con người ta vào lòng trịnh trọng ra mắt.Mọi cử chỉ đều ôn nhu chăm sóc rất rõ ràng..Chỉ cần nhìn qua liền nhận ra con trai bà đã yêu con nhà người ta thật rồi.
Tử Kiều ngại ngùng nhìn anh, rồi nhìn qua Trầm Ngọc..
Cô như học sinh nhỏ không biết nói thêm lời gì cho phải, hơi lúng túng nhưng mười phần đáng yêu.
Tô Nhược đứng bên cạnh cong môi thích thú..
Tô Hàn nhận bó hoa từ tài xế đưa cho Tử Kiều, nhẹ nhàng khuyến khích cô gái nhỏ.
- Hoa của em..
Tô Hàn không giống như những người khác, sẽ nói giúp cô hay nói quá nhiều lời. Anh để cô tự thân vận động chỉ ở phía sau trấn an tinh thần cô gái nhỏ.Ngụ ý của anh là muốn người thân của mình tự cảm nhận về cô gái của anh mà không cần anh phải ra tay vẽ vời.
Tử Kiều lúc này mới chợt nhớ đến bó hoa mà mình đã chuẩn bị, nở nụ cười nhẹ dịu dàng nói.
- Cháu tặng dì ạ,mong dì sẽ thích ạ..
Trầm Ngọc liền nhận lấy,miệng cười vui vẻ, ngửi lấy hương thơm dịu nhẹ của hoa ngọc lan.Trong lòng càng thêm thích sự tinh tế còn đơn thuần của Tử Kiều.Loại hoa này nếu không có tâm tìm hiểu ít ai sẽ suy nghĩ ra mà đem tặng.Mà con trai bà không phải loại người lãng mạng đến thế.Không phải là món quá đắc tiền nhưng sự mộc mạc đáng yêu của Tử Kiều hoàn toàn thu phục Trầm Ngọc.
- Cám ơn cháu, dì rất thích loại hoa này,thanh thuần mà dịu dàng..
Tử Kiều thấy bà vừa lòng, sắc mặt cũng nhẹ nhõm hơn liền nở nụ cười bẽn lẽn ngây thơ .Tô Hàn nhìn cô vui vẻ anh cũng mỉm cười theo.
Lúc này Tử Kiều mới nhìn qua Tô Nhược, cầm lấy hộp bánh nhỏ.
Môi đỏ mấp máy..
- Em nghe Tô Hàn nói chị rất thích ăn bánh ngọt cho nên em có làm thử món bánh này mong chị thích ạ..
Tô Nhược giơ tay nhận lấy,cúi đầu nhìn vào khung kính liền hỏi ngay..
- Em biết làm cả bánh Tarte tatin sao? Em thật giỏi, bù cho chị chẳng biết làm gì cả. Món bánh này chị rất thích,cám ơn em nhé.
Tử Kiều được khen mà hạnh phúc,cô không nghĩ Tô Nhược lại gần gũi như vậy, nói chuyện lại tự nhiên không hề kiểu cách, khiến cho tâm tư treo ngược của Tử Kiều cuối cùng cũng đã được thả xuống..
Lúc này Trầm Ngọc lên tiếng.
- Nào..nào chúng ta ăn cơm trưa nhé,mẹ đã bảo thím Tần chuẩn bị thật nhiều món rồi.
....
Bữa cơm diễn ra trong không gian ấm áp, Tô Hàn vốn ít nói có lẽ chỉ trước mặt Tử Kiều anh mới nói nhiều thì phải.Lúc này anh chỉ ngồi bên cạnh vừa ăn,vừa gắp thức ăn cho cô gái nhỏ.
Tô Nhược vốn là người hoạt náo, cô nhìn từng cử chỉ của Tô Hàn mà mừng vui cho anh mình.
Trầm Ngọc xem như mãn nhãn lần đầu thấy một mặt ôn nhu này của con trai, bà thầm nghĩ chắc chắn sẽ sớm thôi bà sẽ có con dâu rồi.
- Tử Kiều à, chút nữa sau khi ăn cơm xong chị em chúng ta ra vườn xem lại bản thảo nhé.
Hiện tại ăn cơm cho nên Tô Nhược không muốn nhắc đến công việc.
Tử Kiều vội gật đầu..
- Dạ..
Tô Nhược lại nói..
- Em chính là bạn tốt của Tiểu Hy nhà chị đúng không? Con bé cứ luôn miệng nhắc đến em, nếu lần này không đi gấp chị đã đưa con bé theo cùng rồi.Chắc chắn gặp em Tiểu Hy sẽ rất vui.
Nhắc đến Tiểu Hy, khóe mắt của Tử Kiều liền sáng lên..
- Bé con thế nào rồi ạ, em cũng rất nhớ Tiểu Hy.
Nhắc đến con gái, Tô Nhược liền phì cười.
- Con bé cứ luôn miệng bảo chị kể chuyện cổ tích, chị phải lên mạng tìm kiếm.Thế mà con bé luôn miệng nói chị xinh đẹp kể hay hơn..thật tức chết mà..
Tô Nhược còn cố tình giả giọng Tiểu Hy, khiến ai nấy cũng đều bật cười không thôi.
Buổi cơm nhờ có Tô Nhược mà trở nên vui vẻ,Tử Kiều cũng rất nhanh hòa vào những câu chuyện của Tô Nhược kể về Tiểu Hy cô nghe không sót từ nào.
Trầm Ngọc cũng ân cần hỏi thăm,tạo cho Tử Kiều không gian tự nhiên nhất.
- Lần trước dì nghe nói sức khỏe cháu không tốt, hiện tại thế nào rồi?
Đó là lời Tô Nhược kể qua với bà, Tô Hàn nói Tử Kiều hiện tại chưa hồi phục sức khỏe nên không tiện qua thành phố A.
Nói chuyện từ lúc giờ bà mới chợt nhớ đến.
Tô Nhược cũng hỏi theo.
- Đúng rồi sức khỏe em ổn chứ?
Tử Kiều nhìn qua Tô Hàn, rồi nhìn hai người đối diện.
- Dạ ổn rồi ạ..
Trầm Ngọc tinh ý phát hiện dường như Tử Kiều không có ý chia sẽ thêm,bà mỉm cười nói.
- Vậy thì tốt rồi..
Trầm Ngọc nhìn qua Tô Hàn, anh cũng đón nhận ánh mắt của bà.
Tô Hàn múc cho Tử Kiều một chén canh để qua cho cô.
- Cẩn thận coi chừng phỏng..
Chu đáo, nhẹ nhàng, ôn nhu hòa hợp cùng sự ngọt ngào dịu dàng đơn thuần.Quả là một bức tranh thật đẹp.
Tô Nhược âm thầm cảm thán..
👍👍👍👍⬅️⬅️⬅️⬅️