Khi nói ra lời này vẻ mặt Tử Kiều vẫn như thường ngày,ngây thơ hiểu chuyện nhưng mỗi chữ nói ra rõ ràng không cho đối phương đường lui.
Ngô Uyển cảm thấy lỗ tai mình lùng bùng cả lên,mặt tái mét cả giọng nói cũng lấp bấp.
- Cô nói gì, ai là chồng cô, cô đang ăn nói bậy bạ gì thế hả..nói..ai là chồng cô..?
Thấy cô ta mặt ngày càng sung huyết rõ ràng là không kiềm chế được cơn giận.
Tử Kiều hơi sợ, cô vốn rất nhát gan,mà Ngô Uyển cứ hùng hổ tấn tới cho nên Tử Kiều âm thầm muốn kết thúc cuộc nói chuyện này càng nhanh càng tốt.
- Tôi còn có việc bận không thể tiếp cô được,nếu cô muốn biết rõ cứ liên hệ Tô Hàn.
Nói rồi Tử Kiều muốn đóng cửa lại nhưng Ngô Uyển lúc này như con ngựa đứt cương, cô ta nhào tới kéo tay Tử Kiều, hét lên..
- Tôi hỏi cô hai người kết hôn khi nào? nói..nói đi..cô là đang nói dối tôi đúng không? Đồ hám tiền này..đồ ảo tưởng này...
Ngô Uyển cứ như phát điên,bấu lấy tay Tử Kiều không chịu buông..
Tử Kiều sợ hãi cố đẩy cô ta ra.
- Buông ra,cô điên rồi sao, buông ra nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đấy..
Có lẽ mấy tháng nay bao nhau ức chế,sự lạnh nhạt của Tô Hàn đối với cô ta.
Hôm nay đều muốn tính lên người Tử Kiều. Ngô Uyển đều cho rằng tất cả là do Tử Kiều rù quến Tô Hàn cho nên anh mới không cho cô ta cơ hội quay lại.Rõ ràng hai nhà đã bàn đến hôn sự đâu thể nói chia tay là chia tay, tất cả là do cô gái hèn mạt này mà ra.
Ngô Uyển nắm lấy bả vai Tử Kiều lắc thật mạnh.
- Cô gọi cảnh sát đi, gọi đi...tại sao cô dám cướp Tô Hàn.Nếu không có cô,cuối năm nay chúng tôi sẽ kết hôn với nhau..Cô là ai mà dám chen vào hạnh phúc của Tôi...
Tử Kiều bị cô ta lắc lư thân người mà chóng cả mặt, Tử Kiều thở hỗn hển dùng hết sức đẩy Ngô Uyển ra.
- Buông ra.. cô điên rồi đúng không..đau quá, buông ra...a....
Tử Kiều cố vùng vẫy ra khỏi móng tay sắt nhọn của Ngô Uyển.Cộng thêm sức lực Ngô Uyển đẩy về phía sau cho nên thân người Tử Kiều không giữ vững mà ngã nhào vô kệ gỗ đựng giày..
Tử Kiều thấy đầu mình đau buốt,trên trán liền có gì đó ấm ấm chảy xuống.
Ngô Uyển thì sắc mắt xanh mét, nhìn đầu Tử Kiều chảy máu cô ta cũng hoảng sợ.Nhưng chưa kịp đi đến xem Tử Kiều ngã nặng làm sao thì thân thể liền bị ai đó đẩy qua một bên thật mạnh, và người đó lao vào cửa ôm lấy Tử Kiều vào lòng.
Sự xuất hiện của Doãn Nguyệt Nhan đều khiến cả Ngô Uyển và Tử Kiều kinh hoàng.
- Tử Kiều...con có sao không? Nói mẹ nghe con thấy thế nào rồi...?
Doãn Nguyệt Nhan cho xe ngừng ở bên đường, bà như mọi ngày muốn chờ Tử Kiều nhưng không ngờ lại nhìn thấy Ngô Uyển xuất hiện ở tòa chung cư này.Không hiểu sao bà linh cảm có chuyện không lành, liền xuống xe đuổi theo sau.Lúc từ thang máy bước ra bà thấy hai người đang dằn co với nhau sau đó tiếng Tử Kiều hét lên đau đớn.
Tử Kiều có lẽ là người khó tin nhất, cả cơ thể của cô hiện tại đều được Doãn Nguyệt Nhan ôm lấy, máu chảy xuống ngày càng nhiều che khuất tầm mắt của cô, có vẻ vết thương vừa đau, Tử Kiều nghĩ rằng do đầu mới va chạm cho nên cô mới tưởng tượng mà thôi..
Cô thều thào đẩy Doãn Nguyệt Nhan ra, dù là mơ cô cũng không muốn bị bà ta ôm lấy,cô rất sợ, sợ mình sẽ quyến luyến vòng tay này..
- Buông ra..buông tôi ra..
Doãn Nguyệt nhan nhìn đầu Tử Kiều máu chảy ngày càng nhiều bà sợ hãi nức nở..
- Tử Kiều..là mẹ..là mẹ..con thấy thế nào..mẹ đưa con đến bệnh viện..
Tử Kiều quả thật rất sợ hãi, vì cú va chạm đầu lần trước mà cô phải mất đi ánh sáng nếu lần này cũng thế cô sẽ sống thế nào..
Sợ hãi, đau đớn còn có sự đau lòng như muốn nhấn chìm cô vào bóng tối, Tử Kiều yếu ớt muốn thoát khỏi vòng tay bà ta.
- Tô Hàn....Tô Hàn...hức..
Lúc này cô rất cần Tô Hàn bên cạnh, Tử Kiều nhỏ giọng rồi ngất lịm đi..
Doãn Nguyệt Nhan run rẩy quay đầu hét với Ngô Uyển..
- Gọi cấp cứu đi...
...
👍👍👍👍⬅️⬅️