- Ông trúng mánh gì à, có số tiền lớn như thế này trả nợ tôi..
Tôn Lập dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân lắc lư, trên môi còn đang bận hưởng thụ ly rượu ngon..
Trần Phỉ cười như được mùa,có tiền rồi khí thế cũng lên hẳn.
- Tôn thiếu gia cậu khi dễ lão già này quá rồi.Nói cho cậu biết con gái tôi bây giờ đã làm dâu nhà hào môn, tiền với tôi bây giờ không thành vấn đề...
Tôn Lập nhếch môi, ánh mắt âm thầm ẩn ý nhìn tên thuộc hạ bên cạnh..
- Con gái ông sao? Là con nhỏ mù nửa năm trước ông hứa đem đến làm ấm giường cho Tôi đấy à..?
Trần Phỉ sờ cằm, vênh váo mặt lên.
- Cậu bây giờ mà gặp nó chỉ có thể chậc lưỡi tiếc nuối..Con bé hết mù rồi,bây giờ chính là ngân hàng tự động của tôi đấy..
Ánh mắt Tôn Lập nheo lại..
- Chậc! tiếc thế, tôi không ngại phụ nữ đã có chồng, nếu một ngày nào đó ông đổi ý cứ đem cô ta đến đây..
Trần Phỉ lườm qua hắn ta.
- Hừ, chồng của con gái tôi tốt nhất cậu không nên đụng vào..
Ông ta nhớ đến ánh mắt sắc lạnh của Tô Hàn đến tận bây giờ còn cảm thấy ớn lạnh..
Tôn Lập là một tên phá gia chi tử,cả cái thành phố A này ai không biết. Mang cái mác là thái tử của hãng phim Liên Á.Hắn ta luôn làm càn, dùng nhiều biện pháp hèn hạ ép biết nhiêu ngôi sao nữ điêu đứng. Ngoài việc ăn chơi,dử dụng chất cấm thì sở thích bệnh hoạn của hắn chính là săn lùng gái. Tôn Lập không theo quản công ty của gia đình mà tự mở những quán bar, sòng bài, khách sạn để làm theo sở thích bệnh hoạn của hắn..Nhiều lần cảnh sát sờ gáy hắn rồi chỉ là chưa thu thập bằng chứng hay nói đúng hơn thì đồng tiền khá mạnh cho nên hắn vẫn còn đang ung dung làm loạn.
- Con rể của ông là ai? Nói xem,Tôn Lập tôi ở cái thành phố A này chưa bao giờ biết ngán ai..
Nói đến đây hắn hơi ngáp nhẹ, con ngươi hơi đỏ ánh mắt cũng mơ màng dĩ nhiên hắn đang thèm thuồng nữ thần trắng.
Thấy thái độ của hắn ngày càng khác lạ, Trần Phỉ suy nghĩ ông nên giấu danh tính Tô Hàn thì hơn.Dù sao thời gian sau này ông còn phải nhờ vả đứa con rể này mà.Lỡ đâu Tôn Lập gây chuyện, Tô Hàn sẽ tức giận, xem như ông ta sẽ mất đi nguồn sống..
Trần Phỉ cười cười..
- Chỉ là một thương gia ở thành phố T, làm sao sánh bằng Tôn thiếu gia đây được.Cậu không cần để ý..
Nói rồi ông ta xua tay..
- Tôi ra làm vài ván, mấy nay thiếu thiếu chịu không nổi..
Tôn Lập xua tay ý bảo ông ta rời đi ,nhìn bóng dáng ông ta khuất sau cánh cửa.
Hắn ta gãy cằm..
- Lần trước tụi bây nói con gái ông ta đẹp lắm đúng không?
Tên thuộc hạ vội gật đầu..
- Đúng vậy, rất xinh đẹp nhìn vào ngây thơ và non nớt, đúng gu của thiếu gia..
- Được rồi đêm nay lấy hết số tiền trong túi của ông ta cho tao. Vẫn cách cũ mà làm.
- Vâng thiếu gia..
....
- Cút, cho ông một ngày nếu không đem tiền hoặc đem người đến đây trả nợ, tôi sẽ lấy đôi tay ông đấy..
Lúc trời gần sáng Trần Phỉ bị đám thuộc hạ của Tần Lập ném ra khỏi cửa với bộ dáng nhếch nhác, trên người không còn một cắt.
Khốn khiếp chắc chắn đám A Hổ gian lận nếu không tại sao ông ta có thể xui đến mức như vậy.
Tức chết thật mà, Trần Phỉ lết thân tàn tạ ngồi ở một góc ở con đường.Ông ta cào tóc đau đầu suy nghĩ,chỉ mới đêm qua ông ta mới lấy một số tiền lớn từ Tô Hàn còn viết giấy cam kết nếu bây giờ quay lại chắc chắn sẽ không nhận được một xu mà ông ta cũng không can đảm để đối diện với Tô Hàn phải làm sao đây..
Ông ta đến đường cùng rồi, nếu không có tiền trả chắc chắn Tôn Lập sẽ giết chết ông ta.
Đúng rồi, chẳng phải lúc vừa rồi A Hổ nói cần người sao, tên khốn đó muốn ông đem Tử Kiều đến.Nhưng một mình ông ta làm sao có thể, hay là mượn đao giết người đi..
Nghĩ thế Trần Phỉ cầm lấy điện thoại,bấm gọi đi.
- Tôn thiếu gia,tôi Trần Phỉ, cậu nghe tôi nói, tiền thì bây giờ tôi kiếm chưa ra để trả cậu.Nhưng mà có chuyện này chúng ta cần bàn bạc một chút, tôi cam đoan cậu sẽ được rất nhiều trong chuyện này..
👍⬅️⬅️