*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Aizz!! Chết tiệt!! Tại sao tui lại viết truyện ngay lúc học Vật lí trên trường ta? Ờm... Có lẽ vì ý tưởng chỉ lòi ra trong lúc học? Chẹp.. Mấy cô lo học đy nha:))
Đừng như tui, giáo viên hốt á!
Cre: Lụm
================
Anh lại giật mình tỉnh dậy, ngó đồng hồ thì đã là 7 giờ tối. Vò đầu mình rồi bước vào phòng bếp kiếm đồ ăn. Cậu đi đã lâu rồi còn chưa về, anh thoáng sợ hãi, sợ cái giấc mơ kia là thật. Với lấy cái áo khoác rồi chạy dầm mưa tìm cậu.
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng...
Đã qua 3 tiếng rồi vẫn chưa thấy cậu đâu, anh vừa mệt vừa sợ. Sự sợ hãi bao trùm lấy thân thể kia, anh lờ đờ bước trên con đường vắng. Bỗng một tiếng ầm vang lên sau lưng anh, quay đầu lại thì ra là tai nạn..khoan.. Người mặc áo vàng kia..
Anh chạy tới hiện trường tai nạn kia mà nhìn, vừa chạy tay cầm điện thoại nhìn lại ngày tháng. Chân anh từ từ chậm lại dần rồi đứng im tại chỗ. Ngày 22/7/2006, nỗi sợ của anh nó hóa thật rồi...
==============
Ầm!
Đầu anh bỗng chợt sưng lên, ngồi dậy trên chiếc ghế sofa ở phòng khách. Ngơ ngác nhìn xung quanh, một người với mái tóc đen vàng xen kẽ nhau vừa lau tay bước từ trong bếp ra. Anh sững người, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống... "Em còn ở đây.. Nếu đây là mơ thì tôi mong nó cứ tiếp tục mãi. Tôi không muốn thoát khỏi giấc mơ này đâu"
Kazutora thấy anh khóc thì lo lắng chạy lại gần anh.
"Sao thế? Anh bị đau ở đâu??"
Anh ôm chầm lấy cậu, vùi đầu vào hõm cổ cậu, hít lấy hít để mùi hương của cậu. Cậu nhẹ nhàng xoa đầu anh an ủi. Cậu khẽ đẩy anh ra búng vào trán anh một cái mạnh, phồng má giận dỗi.
"Em nấu xong đồ ăn rồi, anh cứ lo ngủ rồi ú ớ gọi tên ai! Nói đi!"
"Anh có gọi ai đâu, anh chỉ yêu mỗi Tora-chan"
Cậu quay mặt chỗ khác dỗi anh, anh cũng bất lực đành ôm dỗ cậu. Cậu sẽ không giận anh quá 2 phút được, cái điểm yếu của cậu là nghe lời anh dỗ ngọt là tâm can cậu mềm mỏng luôn! Hai người lại cười nói vui vẻ, bỗng anh cầm điện thoại xem ngày tháng thêm lần nữa cho chắc chắn.
Hôm nay mới là ngày 15/7, còn cách ngày đó rất lâu...mà đám cưới của cậu và anh lại đặt đúng ngày 22. Anh còn tin đây là mơ nên véo nhẹ vào tay mình 1 cái mạnh, //Đau!!!//. Thì ra đó là giấc mơ..
Cậu thấy anh ngồi ngơ ra, mặt đăm chiêu nhìn điện thoại rồi cứ gõ trên màn hình không thèm ăn cơm. Cậu khó chịu hắn giọng một cái, anh giật mình vội cất điện thoại sang một bên rồi cười gượng một cái. Lại một ngày trôi qua thật hạnh phúc!
=================
Ấy dồi ôi:)
1 chap nữa là kết thúc nhó! Dạo này học bù đầu luôn, sợ hẽi! Mà lúc tôi đang học con Pích mi gơ lớp tôi bảo là Kazutora thế này thế nọ, rồi bảo thêm 1 câu gây ức chế nữa: "Con trai với con trai yêu nhau gớm chetme! Mày thích lắm hay gì, lũ bê đê ăn hại đó đ*ll bằng thằng bồ tao!"
Các cậu biết kết thúc cuộc nói chuyện đó là gì không:) Ừ, tôi lỡ cầm cây sắt gần đó phang vào đầu 'Cô bé' đấy và.. Đầu nó may 6 mũi, tôi trốn thoát trong may mắn.
Kết thúc một cuộc nói chuyện yên bình:))
Mai gặp nka chứ tôi dạo này bận vler ra í! Bye:)
Lambo83_Tác giả
25/2/2022