Tiếng nói trong trẻo, lanh lảnh vang khắp không gian, Tô Bối Bối đưa tay xoa xoa hai bên má: “Vù vù, da tay nứt nẻ hết rồi, lạnh quá, coi như được trải nghiệm cuộc sống ở trong đông lạnh. Ha ha, nhanh chóng trượt xuống sườn núi thôi, ta muốn bắt đầu bay lượn a…”
Nàng sửa lại áo bông trắng dầy, chỉnh lại mũ nhung, kiểm tra trang bị trượt tuyết, sau đó hít một hơi thật sâu: “Xuất phát!”
…
Trượt xuống một mạch, bông tuyết bay tán loạn trên mặt, băng tuyết lạnh lạnh, cảm giác băng xượt qua cũng tuyệt đẹp.
Tuy nhiên tốc độ trượt xuống càng lúc càng nhanh như không có điểm dừng, Tô Bối Bối bắt đầu cảm thấy không ổn, nàng nhìn hai bên toàn băng tuyết trôi nhanh về phía sau, thì thào tự nói: “Không đúng a, A bá không phải nói rồi từ từ sẽ biến thành dốc thoải sao? Tại sao càng ngày càng dốc đứng?”
Muốn dừng lại, nhưng không cách nào khống chế được tốc độ, Bối Bối bắt đầu luống cuống: “Trời ạ, như thế nào không dừng lại được, mau dừng lại đi a…”
Nàng không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình dần trượt vào tuyết vô tận, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh…
Đột nhiên, phía trước nổi lên vòng xoáy cuồn cuộn, hạt tuyết bay tứ tán, đập lên mặt nàng, bỏng rát, gió tuyết thổi cuồn cuộn quét tới, như muốn cuốn nàng theo luôn.
“A —— “
Sợ hãi kéo đến quá đột ngột khiến nàng không thể tiếp nhận, vội nhắm mắt lại thét chói tai, tiếng kêu chìm ngập trong gió tuyết, mang theo nàng cực kỳ hoảng sợ.
“A —— nãi nãi cứu mạng a… Thần a, tinh linh a…”
Nàng cảm giác thân thể của mình đột nhiên bay lên rồi lại rơi xuống, gió lạnh thốc mạnh vào cổ, gió lạnh tràn vào trong cơ thể, lạnh đến nỗi làm răng lập cập không ngừng.
“A…!”
Hò hét không biết bao lâu, nàng ngã mạnh xuống đất, cuối cùng cơ thể cũng dừng lại được.
Nhắm chặt mắt không dám mở ra, chỉ sợ sẽ thấy tiếp tục rơi xuống.
Chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng không thấy có bất cứ phản ứng gì, ngay cả gió tuyết cũng ngừng. Sao? Chẳng lẽ nàng đã chết? Nếu không thân thể tại sao không cảm giác được đau đớn? Cũng không cảm giác được lạnh?
“Trời ạ, ta không cần chết sớm như vậy! Ta vừa mới qua tuổi mười tám, cuộc sống vừa mới bắt đầu, còn chưa đi làm kiếm tiền phụng dưỡng nãi nãi nữa, Diêm Vương sao lại tàn nhẫn tước đi quyền được sinh tồn của ta…”
Bối Bối cười khổ oán trách, nàng không cam lòng nhanh chóng mở mắt, cho dù chết, nàng cũng phải tìm Diêm Vương lý luận một phen!
Tuy nhiên, đập vào mắt không phải cái cảm giác tối tăm giống Diêm Vương điện, mà là một tầng tuyết tinh khiết bao la, lại thêm hương hoa mai tràn ngập, liếc mắt nhìn lại, bông tuyết trắng nõn cùng hoa mai bay lất phất.
“Nơi này đẹp quá! Quả thực giống như là thế ngoại đào nguyên*!” Bối Bối không tự chủ được than nhẹ.
Nàng chống tay muốn đứng lên, lại bị cảm giác ở lòng bàn tay hấp dẫn, hơi ấm? Nàng cảm giác được có hơi ấm ở trong tay truyền lại! Có hơi ấm, nói cách khác nàng còn chưa chết?
“A? Ta dĩ nhiên không có chết! Oa, đất ở núi này mềm quá đi. Ơ? Ấm ấm …” Tô Bối Bối có phần vui vẻ ngồi dậy, đưa tay sờ nắn thứ đất màu nâu.
___
*Thế ngoại đào viên:
nơi cảnh đẹp bị tách biệt với bên ngoài!