Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 7: Đại hội tuyển hậu!




Cô Ngự Hàn vừa mới bước vào Vương cung, đột nhiên bị trưởng lão nhảy ra dọa cho giật mình.
“Vương, ngài đã hồi cung, thật tốt quá!” Trưởng lão vừa nhìn thấy Vương, cảm động đến rơi nước mắt, Vương rốt cục xuất hiện, mấy cái khớp xương già này không cần tiếp tục bị gây sức ép đi tìm người.
“Trưởng lão nhiệt tình hoan nghênh Bổn Vương hồi cung như vậy ư.”Cô Ngự Hàn tiêu sái đi vào ngự thư phòng, cười tủm tỉm nói.
Trưởng lão nhắm mắt theo sát phía sau Cô Ngự Hàn, ngoắc ngoắc tay vài cái về phía sau, mấy người hầu không biết từ chỗ nào chạy lại, trong tay đang cầm một chồng tranh cuộn, trưởng lão mặt mày hớn hở giới thiệu:
“Vương, thỉnh xem qua.”
Cô Ngự Hàn nhướng mày kiếm, tùy tiện hỏi: “Những … cái này là cái gì?”
Chưa từng chú ý những tranh cuộn này, hắn tùy tiện hướng tới ghế cao nhất ngồi xuống, tuy nhiên, vừa tiếp xúc đến cái ghế dựa mềm mại, cái mông ngay lập tức truyền đến một trận đau đớn, đau đến mức hắn muốn nhe răng trợn mắt.
Đau đến chết! Tô Bối Bối chết tiệt, thù này không trả không phải quân tử!
Trưởng lão nâng lên một số tranh cuộn giải thích, nhưng phát hiện thần thái Vương hơi khác thường, hình như… có vẻ không được thoải mái, hắn ân cần hỏi: “Vương, ngài có chỗ nào không khỏe? Cần thỉnh ngự y không?”
Cô Ngự Hàn vội vàng xua tay: “Không cần, ta không sao. Trưởng lão mới vừa rồi muốn ta xem cái gì?”
Ngự y? Hắn không cần, muốn cho người biết đường đường một Xà Vương của Xích Diễm quốc như hắn bị một tiểu nữ nhân kẹp thương cái đuôi, chắc chỉ còn nước úp mo vào mặt.
“Thưa, là như vậy, sau khi quần thần hội họp, thấy rằng Vương đến lúc nên vì Xích Diễm quốc lập hậu, cho nên đã tìm kiếm bức họa các khuê nữ, bất luận là tiểu thư khuê các hay con gái cưng, nơi nào cũng có, thỉnh Vương xem qua, nếu như không đặc biệt chán ghét, vậy dựa theo danh sách an bài lập đại hội tuyển hậu.” Trưởng lão mỉm cười hài lòng trả lời.
“Tuyển hậu đại hội? Nhiều tranh cuộn như vậy, xem ra các ngươi đã chuẩn bị tốt hết rồi?” Cô Ngự Hàn liếc mắt nhìn trưởng lão, nổi lên tính toán lưu quang –đáy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, miệng thơn thớt bụng một bồ dao găm.
Thấy ánh mắt sắc bén của Vương, da đầu trưởng lão thoáng tê tê, xem ra Vương bắt đầu không cao hứng, hắn kiên trì cười khan: “Vương, dân chúng cả nước đang chờ mong Vương nạp hậu, chúng thần một lòng vì Vương truyền đạt ý dân.”
“…” Cô Ngự Hàn nhắm lại hàng mi đen cong vút, trầm ngâm một chốc, sau đó tiếp nhận một vài bức họa, thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc.
Muốn hắn tuyển hậu đến như vậy? Hắn liền thuận theo ý trưởng lão, cũng như sự oanh tạc liên tục của các đại thần, nhưng nếu… Tuyển không trúng cũng không nên trách hắn!
Không ai để‎ ý thấy, khóe môi hắn hơi nhếch lên thành một nét cười gian xảo…
Chạy bừa trong rừng mai, Bối Bối cảm giác được thân thể sức lực đã tới cực hạn.
Chân mềm nhũn quỳ trên mặt tuyết, nàng thở như trâu: “Vù vù, ta không được, mệt mỏi quá, thật đói…”
“Ùng ục, ùng ục…” Bụng rỗng không ngừng vang lên những âm thanh kháng nghị.
Bông tuyết lất phất, mũ nhung nàng không biết đánh rơi từ lúc nào, mái tóc đuôi ngựa đã có chỗ rối tung, tóc mai bị bông tuyết bao trùm, bộ dáng chật vật.
Đói muốn ngất, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, ở xa xa, nàng nhìn thấy một gian nhà gỗ nhỏ, ánh mắt sáng lên: “Thật tốt quá, hy vọng bên trong có đồ ăn giúp no bụng, trời xanh phù hộ.”
Miệng lẩm bẩm, nàng kéo thân thể đi tới trước nhà gỗ nhỏ, nghiêng người đẩy, gần như dùng hết khí lực toàn thân “Choang”, cửa mở, ai ngờ, trong lúc nàng vừa định than may mắn vì tìm được một chỗ đặt chân nghỉ, liền cảm giác được cổ phát lạnh, một lưỡi kiếm lóe sáng vụt kề vào cổ.
“Oa a, các ngươi… Các ngươi…” Bối Bối tay chỉ vào bên trong – một nam một nữ, bọn họ sao có thể vận y phục cổ trang …ở nơi vùng hoang vu dã ngoại? Hơn nữa cái…người nam này còn rất hung ác đang cầm kiếm uy hiếp nàng, này này này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.