Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 116: Tắm rửa!




Tiểu nhị dẫn bọn họ đến cửa hai căn phòng thượng hạng, mở ra một gian.
“Khách quan, đây là phòng các ngươi muốn, xin hỏi khách quan còn muốn dặn dò việc gì khác không?” Tiểu nhị ánh mắt chỉ dám dừng lại trên mặt Bối Bối, bởi vì dọc theo đường đi lên gác, hắn đã bị nam nhân có thân hình thấp hơn này trợn mắt nhìn nhiều lần, chỉ vì hắn trộm ngắm cái tên..ngốc tử kia vài lần.
Bối Bối kéo Tiểu Ngoan đi vào trong, sau đó mới buông tay, xoay người quay mặt về phía tiểu nhị, đưa một thỏi bạc: “Mang cho ta một thùng nước nóng lớn và một bộ y phục vừa với hắn là được rồi.”
Thấy thỏi bạc sáng lấp lánh, hai mắt tiểu nhị sáng lên, đưa tay ra nhận, Bối Bối bỗng thu bạc lại, đưa ra một khối khác nhỏ hơn: “Cầm đi.”
“A, vâng, khách quan chờ một lát.” Tiểu nhị hậm hực ra mặt, cầm lấy viên bạc nhỏ đi ra ngoài.
“Tiểu Bối ca ca, chúng ta cần nước nóng làm gì?” Tiểu Ngoan dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, bên môi theo thói quen mỉm cười ngờ nghệch.
Tiểu Bối liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, vươn tay gõ vào trán hắn: “Đương nhiên là muốn để ngươi tắm rửa, ngươi xem y phục trên người đều bẩn hết rồi, tắm xong sẽ thay quần áo mới. “
“Ya, có quần áo mới mặc, cám ơn Tiểu Bối ca ca.” Tiểu Ngoan cười đến cực kỳ ngọt ngào, thật khiến người khác yêu thích.
Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của hắn, Bối Bối cảm giác có một loại tình cảm ấm áp dâng lên, nàng cũng theo đó nở nụ cười, nhớ lúc còn bé, nàng cũng rất vui sướng khi có quần áo mới mặc, thích nhất là bộ quần áo có thêu chiếc chuông mèo kêu leng keng.
Bây giờ, đã không có khả năng nhìn thấy chuông mèo nữa rồi.
Nhớ tới nhà, nàng có một cảm giác hoài niệm mơ hồ, nàng hình như đã xa nhà rất lâu, rất lâu rồi…
“Tiểu Bối ca ca, ngươi không vui sao?” Tiểu Ngoan đột nhiên mở lớn đôi mắt to tới gần nàng.
Bị hắn đột nhiên áp sát như vậy, Bối Bối hơi giật mình lùi lại vài bước, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hắn, nàng tức giận nói: “Tiểu Ngoan, sau này ngươi không được tới gần ta như vậy.”
Mặc kệ đầu óc hắn có phải là của một tiểu hài tử hay không, nhưng sinh lý thì đã là một nam nhân hoàn thiện, đứng sát gần như vậy, nàng sẽ cảm thấy là lạ.
“Khách quan, nước nóng tới.” Thanh âm của tiểu nhị vang lên ngoài cửa.
Bối Bối đi mở cửa, lập tức hơi nước nóng hầm hập từ thùng gỗ lớn tràn ra, bốc về phía nàng, nàng nghiêng người tránh, để cho họ khiêng bồn nước nóng vào.
“Tiểu Ngoan, ngươi có biết cách tắm rửa không?” Bối Bối cẩn thận hỏi.
Lần này, Tiểu Ngoan ra vẻ rất tự hào: “Tiểu Ngoan biết tự mặc quần áo.”
Đó nghĩa là sẽ không biết tắm rửa!
Bối Bối thở dài một hơi, nhìn Tiểu Ngoan nở nụ cười ca ngợi, khen hắn có thể mặc quần áo, sau đó lấy một thỏi bạc đưa cho tiểu nhị: “Giúp hắn tắm gội, cẩn thận một chút, không được qua loa.”
“Vâng vâng vâng, không có vấn đề.” Tiểu nhị cười vui vẻ tiếp nhận bạc.
Thấy Bối Bối định đi ra ngoài, Tiểu Ngoan có chút khẩn trương kéo lấy nàng: “Tiểu Bối ca ca, ngươi muốn đi đâu? Tiểu Ngoan cũng muốn đi.”
“Ta ra ngoài chờ ngươi, ngươi ngoan ngoãn nghe lời… tắm rửa trước đi, ta sẽ cho ngươi chơi cùng.” Bối Bối trấn an tâm trạng lo lắng của hắn.
“Ưm…”
Buồn bã lên tiếng, Tiểu Ngoan lưu luyến không rời đưa mắt nhìn nàng đi ra ngoài.

Bối Bối đi tới đi lui ở khoảng sân dưới lầu, cách đó không xa, tai nàng nghe thấy tiếng hài tử đang chơi đùa, nàng theo hướng âm thanh truyền tới đi đến.
Chỉ thấy một đám trẻ nhỏ đang đuổi theo một quả túc cầu cũ nát, chơi vô cùng hăng say.
Đột nhiên, túc cầu bay thẳng về phía nàng, nàng vui vẻ vươn chân vững vàng đỡ được túc cầu, sau đó tiếp tục đá lên.
“Oa, cao quá a, Đại ca ca, ngươi thật lợi hại!” Bọn nhỏ nhìn túc cầu đang từ trên không trung rơi xuống, hâm mộ nhìn Bối Bối.
Bối Bối nghe bọn họ không ngừng ca ngợi, nàng cười híp mắt nói: “Có muốn … ta dạy các ngươi chơi không?”
“Hay quá, chúng ta cũng muốn trở nên lợi hại giống đại ca.”
Bối Bối bước vào giữa, vững vàng đỡ được túc cầu, hô to với bọn nhỏ: “Vậy mau lại đây, xem ai học nhanh nhất giỏi nhất.”
Nghe vậy, cả đám đều nóng lòng muốn thử cùng Bối Bối chơi túc cầu.

Tuy nhiên, không may thay, túc cầu nhanh chóng bị một hài tử mới tập chơi một đá bay vút lên mái hiên.
“A, bay lên rồi, làm sao bây giờ?” Cả đám nhỏ lộ ra vẻ ảo não, ánh mắt cầu cứu đồng loạt nhìn về phía Bối Bối.
Bối Bối quan sát túc cầu đang nằm trên mái hiên một chút, ánh mắt chuyển sang thân cây lớn gần đó, nàng hai mắt sáng lên: “A, các ngươi ở đây chờ, ta lập tức đi lấy túc cầu về.”
Tiếp theo, nàng dưới ánh mắt chờ mong của đám hài tử…., xắn tay áo, dè dặt leo lên cây.
Bọn nhỏ hồi hộp nhìn nàng nhích lên từng bước, không nhịn được mở miệng hò hét: “Đại ca ca cố gắng lên, cố gắng lên…”
Thật vất vả, Bối Bối rốt cục đi đến được chỗ gần mái hiên nhất, nàng cẩn thận dịch chuyển từng bước nhỏ, vươn tay ra, càng ngày càng tới gần túc cầu.
Đứng dưới tán cây, bọn nhỏ đều im lặng, nín thở nhìn nhất cử nhất động của Bối Bối.
Bối Bối cố gắng ổn định chân, vươn tay trườn dần người ra, cuối cùng, nàng với được túc cầu!
Thở ra một hơi, nàng không nhịn được nhìn xuống bên dưới, vẻ mặt vô cùng tự hào: “Các ngươi xem, ta lấy được rồi… Oa… Sao cao vậy!”
Lúc này, nàng rốt cục nhận ra chỗ mình đang đứng cao đến cỡ nào, chân nàng bắt đầu run run, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.
Trời…trời ơi, nàng khóc không ra nước mắt, cử động nhẹ một cái cũng không dám, nàng sợ độ cao!
Lúc nãy tập trung tinh thần trèo cây, một lòng muốn đóng vai anh hùng, bây giờ, chân nàng đã nhũn đến sắp không đứng vững.
Dưới tán cây, đám hài tử không hề biết Bối Bối đã sợ đến hai chân mềm nhũn, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm vào túc cầu ở trong tay nàng, vô cùng phấn khích, hướng nàng hô to: “Đại ca ca, mau xuống đi.”
Bối Bối khóe miệng co rút một chút, trong ánh mắt sùng bái của bọn trẻ, nàng khẽ cắn môi, khó khăn trườn người xuống.
Trong lòng không ngừng cầu nguyện, thượng đế, thánh thần, các ngươi nhất định phải phù hộ ta…
Tuy nhiên, nàng vừa mới nhích được một bước, chân liền đạp phải một chỗ trơn nhẵn, cả người nàng mất thăng bằng rớt xuống dưới.
“A…” Nàng thét chói tai.
“A…” Bọn nhỏ giật mình hoảng sợ.
“Cẩn thận!” Đột nhiên vang lên một tiếng nhắc nhở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.