Khóe môi của Bối Bối mỉm cười hàm chứa một chút không có hảo ý, trộm nhìn Huyên Trữ công chúa, nhìn đến cả người nàng ta không được tự nhiên.
“Tô Bối Bối, ngươi nhìn cái gì? Chưa thấy qua nữ nhân đáng yêu xinh đẹp như bản công chúa sao!”
Bối Bối nhẹ nhàng bật cười, đáy mắt giảo hoạt lấp lánh:“Công chúa không phải nên gọi “tẩu tử” sao?”
Nghe nói như thế, Huyên Trữ công chúa thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, nàng giống chạm phải khoai lang phỏng tay đứng lên duy trì khoảng cách với Bối Bối, lực đạo cũng rất nhẹ nhàng từ từ giúp Bối Bối nằm xuống giường.
Nàng xấu hổ lại buồn bực đứng ở bên mép giường, ánh mắt chuyển động nhìn xung quanh, chỉ là không nhìn Bối Bối.
Thật vất vả, cuối cùng nàng cố lấy dũng khí đối mặt với đôi mắt mỉm cười của Bối Bối.
“Khụ khụ, ta mới không phải thiệt tình muốn thừa nhận ngươi là tẩu tử của ta, ta chỉ là sợ bọn họ buộc ngươi tái giá lấy Hắc Khi Phong, Vương huynh thích ngươi như vậy, ta cũng không muốn nhìn thấy Vương huynh ta bởi vì ngươi mà đau lòng, ta gọi là ngươi là tẩu tử chính là ở nhắc nhở bọn họ ngươi đã là người của Vương huynh ta.”
Bối Bối nhướng đôi mi thanh tú lên:“À, là như vậy sao?”
“Đương nhiên là như vậy!” Huyên Trữ công chúa giống như rất sợ bị hiểu lầm gật đầu không ngừng, ánh mắt lóe sáng, khuôn mặt đỏ ửng lên mất tự nhiên xấu hổ một chút.
“Ừ ư, ta biết, khụ khụ......” Bối Bối giả bộ ho khan, bằng không nàng sẽ cười ra tiếng mất, biểu hiện giấu đầu hở đuôi trên mặt của Huyên Trữ công chúa còn rất đáng yêu nữa.
“Ngươi...... Ngươi ho khan, ta đi rót cho ngươi ly nước.” Huyên Trữ công chúa có chút luống cuống tay chân rót một ly nước ấm, lại đứng sững sờ ở bên giường không biết nên làm như thế nào.
Nàng có chút buồn bã cắn môi, chính mình làm sao lại có dáng vẻ rất lo lắng cho Bối Bối a, dường như giống rất lo lắng.
Bối Bối thấy sắc mặt đấu tranh của Huyên Trữ công chúa, đáy lòng cảm thấy buồn cười lại cảm động.
“Công chúa, có thể nhờ ngươi giúp đỡ ta uống hay không, ta không có sức cầm ly nước, ai......” Nàng ra vẻ chán nản than thở.
Thấy dáng vẻ ốm yếu của nàng, Huyên Trữ công chúa vội vàng mở miệng:“Ngươi sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì.”
“Ta giúp ngươi uống nước.” Huyên Trữ công chúa rốt cuộc không quan tâm đến sắc mặt hiện giờ của mình, đưa tay đi nâng Bối Bối dậy, cẩn thận giúp nàng uống.
Bối Bối uống một ngụm nhỏ trước, sau đó liếm liếm cánh môi trắng nhạt, thư thái thở dài một tiếng.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác được trên gương mặt giống như có giọt nước mưa nhỏ lên, nàng nghi hoặc đưa lai lau mặt, đầu ngón tay dính nước mang một chút hơi ấm.
Nàng kinh ngạc nâng mắt, đã thấy nước mắt của Huyên Trữ công chúa đang thúc thích rơi xuống.
Lúc này, ngược lại nàng luống cuống tay chân.
“Này...... Công chúa, ngươi thế nào lại khóc, yên tâm đi, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu ngươi trở về Xích Diễm quốc.”
Nàng lấy ống tay áo lau lên đôi mắt đẫm lệ của Huyên Trữ công chúa.
Huyên Trữ công chúa nức nở khóc ra tiếng, đem cốc nước đặt xuống một bên, sau đó ôm chặt lấy Bối Bối, lớn tiếng khóc to.
“Ô ô ô, ta mới không sợ trở về không được, ta là sợ ngươi chết, kỳ thật ta...... Ta không phải chán ghét ngươi muốn ngươi chết, ngươi không thể chết, ngươi chết Vương huynh sẽ rất đau lòng, Vương huynh đau lòng ta cũng đau lòng, ngươi đừng chết...... Ô ô ô......”
Bối Bối sửng sốt, hốc mắt nhịn không được có chút đỏ lên, nàng đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Huyên Trữ công chúa.
“Ta chưa phải chết, chỉ là bị thương thôi.”
“Mới không phải, vừa rồi lúc Hắc Khi Phong ôm ngươi trở về, miệng của ngươi còn hộc máu, mắt cũng không mở, làm ta sợ muốn chết, ô ô ô...... Bọn họ đều là người xấu, làm sao có thể đánh ngươi thành như vậy, đều là người xấu!” Huyên Trữ công chúa kích động vừa khóc lóc vừa kêu gào, đem bất lực và sợ hãi của mình đều khóc ra.
“Ừ ừ, bọn họ là người xấu, ngươi đừng khóc, ta còn chưa có khóc, ngươi khóc cái gì.” Bối Bối giả bộ không cảm kích bĩu môi.
Huyên Trữ công chúa bĩm môi, buông Bối Bối ra quay đầu sang một bên, sinh ra hờn dỗi.
“Hừ, ta còn không phải vì ngươi mới khóc sao, ngươi còn làm ra dáng vẻ thật khinh người, cũng không phải mọi người ai cũng có tư cách làm cho bản công chúa vì kẻ đó mà khóc đâu, ngươi hẳn là phải cảm thấy rất vinh hạnh!”
Bối Bối cũng bĩm môi, nhìn trừng trừng:“Ta lại không có bảo ngươi khóc cho ta.”
“Ngươi......” Huyên Trữ công chúa trừng mắt với nàng.
Hai người ngươi trừng ta ta trừng ngươi, cuối cùng đồng thời cười hì hì.
......
Hắc Khi Phong đi thẳng vào tẩm cung của Hắc Vương, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sóng triều hỗn loạn.
“Phụ Vương!”
Hắc Vương nhìn thấy vẻ mặt hơi giận rất tệ của con, vẫy vẫy tay cho người hầu lui xuống.
“Phong nhi, đã trễ thế này con còn không đi ngủ, ngày mai không phải còn luyện công sao?” Hắc Vương nói chuyện rất thân thiệt như nói chuyện trong nhà.
Hắc Khi Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế uất ức trong lòng.
“Phụ Vương, sau này người đừng buộc Tiểu Bối gả cho con, người sẽ ép chết nàng.”
Hắc Vương suy nghĩ một chút, sau đó mới sâu sắc nhìn chăm chú vào con, từ ái nói:“Phong nhi, Phụ Vương đây là vì tốt cho con.”
“Việc này không phải vì tốt cho con, người có biết hay không con một chút cũng không muốn nhìn thấy Tiểu Bối chịu một chút thương tổn nào, người hôm nay ép buộc nàng như vậy, người có biết nàng chỉ là một người phàm hay không, tiên thiên cương khí của người thiếu chút nữa làm đứt đoạn tâm mạch của nàng.” Hắc Khi Phong kích động đau buồn hét lớn, trong đầu hiện lên gương mặt tái nhợt không chút máu kia của Bối Bối, lòng hắn liền mạnh mẽ thắt lại.
“Tô nha đầu là người phàm? Không có khả năng! Hơi thở trên người nàng thực trong sạch, căn bản không giống như là thể chất người phàm.”
Nghe vậy, Hắc Khi Phong nhắm mắt lại, đáy mắt giấu không được chua xót:“Đó là bởi vì nàng là nữ nhân của Xích Diễm Vương, trong cơ thể của nàng có máu của Xích Diễm Vương Cô Ngự Hàn, lại thêm Xích Diễm Vương dạy cho nàng pháp lực, đã sớm thoát ly thân thể người phàm.”
Hốc mắt nhiều nếp nhăn của Hắc Vương lập tức trừng lớn, bộ râu bạc phơ thở hổn hển tức giận đứng thẳng dậy.
“Con...... Con thật đúng là khiến ta thất vọng, thế nhưng lại cho Xích Diễm Vương nhanh chân đến trước, khó trách Tô Bối Bối không chịu gả cho con, con thật đúng là......”
Trong đôi mắt đen của Hắc Khi Phong dâng lên một cảm xúc sâu sắc, lại có một tia cương quyết.
“Con không quan tâm nàng là nữ nhân của ai, con chỉ biết con yêu nàng, vậy là đủ rồi, Phụ Vương xin người đừng làm nàng khó xử, nếu phụ Vương muốn xem năng lượng của Hắc tinh ngọc bội lớn mạnh tới mức nào, chờ sức khỏe của Tiểu Bối tốt hơn, con sẽ nhờ nàng đến biểu thị cho phụ Vương xem, trong khoảng thời gian này Phụ Vương không nên quấy rầy nàng dưỡng thương.”
Dừng một chút, ánh mắt của hắn càng sâu:“Về chuyện thay đổi thái tử, xin phụ Vương đừng tiếp tục nữa, Phong nhi chưa từng có ý nghĩ tới muốn tranh làm tân Hắc Vương với đại ca.”
Nói xong, gương mặt hắn nghiêm túc, phất tay áo xoay người rời đi, không để ý kêu gọi của Hắc Vương.