Không bao lâu, bọn họ đi vào một cung điện yên tĩnh thanh nhã.
Nàng nhìn thấy ở trước mắt điện phủ rộng lớn rất đơn giản, cơ hồ nhìn không thấy một chút trang trí hoa lệ, tiền viện của cung điện cô đơn một rừng mai, đóa hoa dịu dàng lay động hòa cùng sự sắc sảo của cung điện.
Nàng ẩn ẩn có thể đoán được một ít cái gì, đảo mắt nhìn hắn:
" Nơi này là...."
"Nơi này là chỗ ta ở."
Hắn nhẹ nhàng đem nàng buông ra, thân hình cao lớn càng làm cho thân hình của nàng nhìn thật nhỏ bé nhu nhược.
"Nơi ở của chàng? Chàng dẫn ta tới để làm gì........"
Khả Y có chút hoang mang ngón tay không biết làm sao đành đan chặt vào nhau, nghĩ đến cách hắn mang nàng tiến vào nhà của hắn, làm cho lòng nàng như có một dòng nhiệt nóng đang cuồn cuộn.
Hắn nhìn nàng thật sâu, sau đó ngược lại nhìn rừng mai trước mắt:
" Một mảnh rừng mai này là lúc mẫu thân của ta còn sống tự tay trồng, với ta mà nói rất có ý nghĩa, ta hi vọng có một ngày ta có thể ôm tân nương của ta đi vào nơi này."
Tân nương?
Khả Y trở tay không kịp, chỉ có thể chăm chú nhìn rừng mai trước mắt, mặt nàng bắt đầu hồng lên.
Ý tứ của hắn là đang muốn cầu hôn nàng sao?
Nghĩ đến đây, đầu nàng càng thêm cúi gầm xuống, tầm mắt không biết là nên nhìn đi chỗ nào.
Chỉ trong chốc lát, một đôi giầy màu xanh đen xuất hiện trước mắt của nàng, hơi thở nam tính ngay sau đó đánh úp về phía nàng.
Nàng khẩn trương hô hấp cũng thật cẩn thận.
Thương Tuyệt Lệ đưa tay xoa hai má của nàng, chậm rãi nâng cằm của nàng lên, làm cho nàng nhìn vào mắt mình.
" Khả Y, nàng nguyện ý trở thành tân nương của ta không?"
Nhìn đôi mắt thâm tình của hắn, đôi mắt nhiễm một tầng hồng hồng cứ như vậy thành khẩn thẳng thắn hiện lên trong mắt nàng, nàng cảm giác được ở nơi sâu nhất trong cơ thể dòng cảm xúc như đang tăng vọt lên.
" Ta.........ta không biết."
Sau khi nàng nói xong, nàng thấy thật ảo não.
Kỳ thật, nàng không nghĩ sẽ trả lời như vậy, nhưng mà, nhưng cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Lập gia đình, tựa như là mộng ảo, vẫn vây khốn lấy nàng, nàng không thể giải thoát được, cho nên.......... Không thể đáp lại hắn.
Tay hắn chậm rãi xoa nhẹ mi tâm bất tri bất giác đang nhíu lại của nàng, nhẹ nhàng thở dài.
" Khả Y, ta không ép buộc nàng, chỉ cần nàng đừng trốn tránh tình cảm của ta, ta sẽ chờ, chờ nàng hoàn toàn đón nhận ta, cho dù là bao lâu."
Tiếng nói trầm thấp, tựa như đang câu dẫn lòng nàng, gắt gao ôm lấy lòng nàng.
Đôi mắt của nàng không nhịn được bỗng chốc dâng đầy nước mắt.
" Thương công tử........"
Nàng cúi đầu gọi nhỏ một tiếng, rốt cuộc không nhịn được xúc động trong lòng, cánh tay ôm lấy cổ hắn, kiễng chân hôn lên môi hắn.
Thương Tuyệt Lệ chấn động một chút, rất nhanh vươn tay ôm lấy thân hình mềm mại của nàng, từ thế bị động thành chủ động hắn hôn thật sâu lên đôi môi ngọt ngào.
" Bùm.....bùm.....bùm...."
Da thịt dán sát truyền lại tiếng tim đập rộn ràng, nhiệt độ đang dâng lên.
Hồi lâu, hắn luyến tiếc buông nàng ra, đầu đặt trên xương quai xanh của nàng,
ánh mắt của hắn sáng ngời.
" Khả Y, đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn ta, ta thật vui mừng."
" Chàng đừng nói nữa."
Khả Y thẹn thùng không thôi.
Thương Tuyệt Lệ không trả lời cúi đầu cười, yêu thương ôm lấy nàng.
Nhìn hoa mai trắng bay đầy trời, khuôn mặt nghiêm nghị của hắn trở nên dịu dàng.
Thời gian im lặng trôi qua.......
" Khả Y, ta sẽ không bỏ cuộc, chờ Xích Diễm quốc cùng Hắc Phong quốc không còn chiến tranh, ta sẽ lại cầu hôn nàng nữa, đến khi nào nàng đồng ý mới thôi."
Chiến tranh? Đúng rồi, nàng như thế nào mà lại quên hắn bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lên chiến trường.
Khả Y bừng tỉnh, nàng vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng lo lắng:
" Vì sao mà phải chờ sau khi hết chiến tranh?"
Hắn vuốt sợi tóc bung ra của nàng:
" Bởi vì.........Ta nghĩ muốn xác định khi ta an toàn trở về sẽ cầu hôn nàng."
Thì ra, hắn thật sự nghĩ như thế.
Hắn luôn vì nàng suy nghĩ chu toàn, săn sóc tỉ mỉ làm cho nàng muốn khóc.
Nếu là như vậy, bây giờ nàng sẽ đáp ứng.
Ý nghĩ dứt khoát, nàng vứt bỏ gông xiềng trong nội tâm, đôi mắt trong suốt nhu tình:
" Ta nhận lời chàng."
"Hử?"
hắn phản ứng chậm chạp.
" Ta nói...... Ta nhận lời cầu hôn của chàng, nhưng mà, ta nghĩ đợi sau khi Xích Diễm quốc của chúng ta thắng lợi, xin Vương làm chủ cho hôn lễ của chúng ta được không?"
Thương Tuyệt Lệ ngây ngẩn cả người, hắn không thể tin được sợ mình nghe nhầm.
Kích động cầm tay nàng, ánh mắt nóng bỏng khoá chặt mắt nàng:
" Khả Y, nàng đang nói.......Là nhận lời gả cho ta sao?"
Thấy nàng gật đầu, hắn vui mừng đến nỗi muốn cười to.
Nhưng mà, khi hắn nghĩ lại, hắn cố đè xuống đáy lòng vui sướng:
" Không được, bây giờ nàng không cần đáp ứng, chờ hết chiến tranh."
Tay nàng che cánh môi hắn, ánh mắt kiên định
" Không, ta đã nhận lời rồi."
" Nhưng mà.......Nhưng mà......."
Hắn nóng nẩy, vừa muốn nàng nhận lời, lại sợ nàng nhận lời.
" Chàng vừa rồi đã cầu hôn với ta, ta cũng đã nhận lời, cho nên, chúng ta hiện tại là đính hôn. Trừ phi......Lời cầu hôn vừa rồi của chàng là giả."
Nói xong lời cuối cùng, nàng cúi đầu có chút mất mát.
" Đương nhiên là thật! Nhưng ta nghĩ nàng sẽ từ chối."
Vừa rồi hắn muốn ám chỉ với nàng, ám chỉ hành động sau này của hắn.
Bởi vì nàng yếu đuối như vậy, hắn sợ sau này đột nhiên cầu hôn sẽ làm nàng hoảng sợ, cho nên mới mượn lần này nhắc cho nàng có sự chuẩn bị tâm lý.
Nhưng mà, hắn đoán chắc phía sau nàng còn khúc mắc không thể dứt bỏ bóng ma trong lòng để đón nhận hắn.
Cho dù vừa rồi nàng cự tuyệt hắn, cũng không ngoài dự liệu của hắn, nhưng mà, bây giờ nàng nhận lời, lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
" Ta nhận lời rồi, chàng........ Muốn rút lại lời cầu hôn sao?"
Nhìn nàng điềm đạm đáng yêu, ánh mắt quẫn bách xấu hổ, lại như trước dũng khí can đảm.
Nàng nhu nhược kiên cường cùng dũng cảm, làm cho hắn yêu càng thêm yêu, định mở miệng, lại chỉ có thể phát ra thanh âm:
" Ta.......Ai....."
Cuối cùng, hắn lựa chọn ôm chặt nàng vào lòng.
Nàng sợ hãi vòng tay ôm hắn:
" Đồng ý với ta, cho dù có chuyện gì xảy ra, đều phải nhớ rõ hẹn ước của chúng ta, ta..........chờ chàng."
"Được."
Hắn cảm động, vì sự ngu ngốc của nàng.
Ẩn nấp trong góc, hai bóng người chen chúc lén lút rình coi.
" Aiz,aiz, Cô Ngự Hàn, chàng xem Thương đầu gỗ, so với chàng còn hiểu phong tình hơn, người ta biết lựa chọn địa điểm lãng mạn như vậy cầu hôn, còn chàng, cũng chỉ biết ra lệnh' Tiểu Bối Bối, chúng ta kết hôn'! Thật mất hứng!"