Trong trướng thực im lặng, Hắc Khi Phong khoanh chân ngồi trên ghế, nhắm mắt, khuôn mặt phảng phất vẻ an bình.
Từ công công từ ngoài bước vào vài bước, dừng lại.
“Nhị điện hạ, đã lâu như vậy, Xích Diễm Vương một chút đều không có ý gặp người, nô tài xem......”
“Từ công công, ngồi xuống đi.”
Mắt của Hắc Khi Phong không có mở ra, chỉ bình tĩnh hạ chỉ thị, đánh gãy lời của Từ công công.
Hắn do dự một chút, đành phải nghe lệnh ngồi vào một bên.
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, không biết qua bao lâu, mành trướng doanh bị xốc lên.
Thân ảnh anh tuấn của Cô Ngự Hàn xuất hiện ở cửa trướng doanh.
Ánh mắt hắn thẳng tắp dừng trên người một chút động tĩnh cũng không có của Hắc Khi Phong, ánh mắt thâm thúy không lường được.
Hai người cứ như vậy lấy tư thế kỳ quái giằng co hồi lâu, Hắc Khi Phong mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại Cô Ngự Hàn.
Cô Ngự Hàn đến gần vài bước:
“Ý tứ của ngươi, ta đã nghe Huyên Trữ nói qua.”
Hắc Khi Phong đứng lên, dáng người tuyệt mĩ không hề thua kém Cô Ngự Hàn.
“Vậy xin hỏi Xích Diễm Vương có chấp nhận hay không?”
Hắn thản nhiên hỏi, con ngươi đen bình tĩnh nhìn Cô Ngự Hàn, ánh mắt bằng phẳng không nhìn ra tâm tư.
Cô Ngự Hàn xoay người đến một bên ngồi xuống, lấy một chén trà nóng chậm rãi uống một ngụm.
Sau đó mới từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đen như chim ưng đánh giá Hắc Khi Phong.
“Ngươi xác định ngươi không phải ngươi cùng Hắc Khi Dạ lừa bịp ta?”
Sắc mặt của Hắc Khi Phong không thay đổi, lạnh nhạt bình tĩnh như trước.
Chỉ là, ánh mắt hắn dần dần trở nên thâm trầm, thậm chí chút không áp chế được chua sót.
Hắn nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu áp chế nỗi đau đớn trong lòng.
“Từ khi đại ca của ta đâm một kiếm vào Tiểu Bối, ta đã không có khả năng cùng đại ca ta chung sống hoà bình, lúc này đây, ta sở dĩ đến đây, đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó là vì cái chết của phụ vương ta, nhưng mà ta không muốn nhắc lại chuyện đó.”
Cô Ngự Hàn lẳng lặng nhìn Hắc Khi Phong, thật lâu, thật lâu.
Không khí trong trướng doanh thật trầm mặc quỷ dị.
Cho đến khi chén trà trong tay đã nguội lạnh, Cô Ngự Hàn mới chậm rãi buông ra, sau đó đứng lên đi đến trước mặt Hắc Khi Phong.
Con ngươi đen của hắn giống như có thể xuyên thấu tâm tư người khác, từ từ, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn mỉm cười nhạt.
“Ta tin tưởng ngươi, từ giờ trở đi, chúng ta cùng nhau hợp tác. Nhưng mà...... Ngươi không sợ ta sau này sẽ thâu tóm Hắc Phong quốc sao?”
Nghe vậy, Hắc Khi Phong thản nhiên trả lời:
“Chỉ cần có thể làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, cho dù ta phải đem Hắc Phong quốc tặng cho ngươi, cũng không có gì oán thán.
Cô Ngự Hàn sửng sốt, một lần nữa nhìn thật sâu vào mắt hắn.
Một lát sau, hắn nhếch miệng, cười không đứng đắn:
“Ta không có hứng thú thâu tóm nhiều quốc gia, có thời gian...... Ta thích cùng Tiểu Bối Bối của ta du ngoạn.”
Ánh mắt của Hắc Khi Phong run run một chút:
“Ngươi sẽ đối tốt với Tiểu Bối, đúng không?”
“Tuyệt đối sẽ đối với nàng tốt hơn so với ngươi đối với nàng.”
Bạc môi của Cô Ngự Hàn mỉm cười, ý tứ thật rõ ràng trong đôi mắt đen lạnh ấy.
Không cần nghĩ, Hắc Khi Phong cũng biết ý tứ trong ánh mắt lạnh lùng của Cô Ngự Hàn.
Mắt hắn xẹt qua một tia chua sót, không lên tiếng.
Cô Ngự Hàn nói đúng, hắn đối với Tiểu Bối, xác thực so ra không thể bằng được Cô Ngự Hàn.
Trầm mặc hồi lâu, hắn xoay người lại, đem ngọc ấn binh quyền đưa cho Cô Ngự Hàn.
“ Ngọc ấn cùng binh phù này, có thể làm nhiễu loạn quân tâm của đại ca ta, chỉ cần ngươi dùng hai vật này, rất nhanh có thể đánh bại quân đội của đại ca ta.”
“Ngươi muốn đem những vật này giao cho ta?”
Cô Ngự Hàn nhíu mày.
“Không sai.”
“Phải làm sao đây, ta muốn ngươi dùng những thứ này, tự mình đối phó với Hắc Khi Dạ.”
Cô Ngự Hàn nhún nhún vai, không chút để ý đến ngọc ấn, binh phù kia.
“Ta nghĩ nếu ngươi giữ mấy thứ này ngươi sẽ yên tâm tin tưởng ta hơn.”
Ánh mắt của Hắc Khi Phong phức tạp nhìn Cô Ngự Hàn.
Bạc môi của Cô Ngự Hàn cong lên:
“Nếu ta nói tin tưởng ngươi, vậy thì sẽ không lại hoài nghi ngươi. Đợi đến lúc giáp chiến, ngươi cùng ta cùng hiệp lực đánh bại Hắc Khi Dạ, ngươi phải chuẩn bị tâm lý, vì Tiểu Bối Bối của ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.”
“...... Ta biết.”
Hắc Khi Phong thản nhiên trả lời, sau đó đem ngọc ấn và binh phù cất vào trong người.
Do dự một chút, hắn tiếp theo nói:
“Ta...... Ta muốn gặp Tiểu Bối.”
“Ta vì sao phải cho tình địch của ta gặp nữ nhân ta yêu.”
Cô Ngự sắc mặt lạnh lùng không tốt trừng mắt nhìn Hắc Khi Phong.
Hơi cúi đầu, Hắc Khi Phong nhẹ nhàng nhếch môi, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, có chút khiêu khích:
“Ngươi sợ Tiểu Bối sẽ phải lòng ta sao?”
Cô Ngự Hàn cũng tươi cười, so với Hắc Khi Phong càng thêm sáng lạn:
“Ngươi cho là ngươi là đối thủ của ta sao?”
“......”
Hắc Khi Phong hơi đắn đo một chút, sau đó tiếp tục cười dài không lên trả lời.
Thấy thế, Cô Ngự Hàn cũng cười không nói lời nào.
Hai nam nhân cứ như vậy tươi cười nhìn đối phương, chỉ là, thâm ý trong đó chỉ có đương sự mới hiểu được.
Từ công công đứng ở xa, vừa rồi trong lúc bọn họ đó nói chuyện không nghe được rõ ràng, hiện tại cũng hoàn toàn không hiểu được dòng nước ngầm giữa bọn họ.
Nhưng mà, nhìn bọn họ đột nhiên không nói lời nào trừng mắt nhìn nhau, trong lòng rất là lo lắng.
Không phải là đàm phán thất bại chứ? Nếu Xích Diễm Vương động thủ với nhị điện hạ, thì phải làm thế nào mới tốt?
Suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy khẩn trương.
Vì thế, Từ công công từng bước đến gần bọn họ, sau đó đứng ở trước mặt Hắc Khi Phong, lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Cô Ngự Hàn.
“Xích Diễm Vương, nếu ngươi muốn đụng đến nhị điện hạ của ta, phải bước qua xác ta trước đã!”
Cô Ngự Hàn cùng Hắc Khi Phong đồng thời sửng sốt.
Rất nhanh, Cô Ngự Hàn biết Từ công công hiểu lầm, vì thế đâm lao phải theo lao, xấu xa giương môi:
“Ha ha...... Ngươi cho là chỉ mình ngươi có thể chống đỡ được ta sao? Bất quá...... Ngươi đã trung thành với điện hạ của ngươi như vậy, ta đây sẽ thành toàn ngươi! Xem hỏa diễm cầu của ta!”
Trong chớp mắt, một ngọn lửa rực rỡ ngưng tụ trong tay Cô Ngự Hàn, hắn tà ác nhìn, hỏa diễm trong tay chậm rãi hướng về phía Từ công công.
Thấy hỏa diễm ngay trước mắt, Từ công công nuốt nuốt nước miếng, run run nói:
“Nhị điện hạ, người mau...... chạy mau, nô tài ở trong này chống đỡ.”