Gió, lẳng lặng thổi.
Dần dần, Huyên Trữ bình tĩnh lại.
Nàng từ trong lòng hắn thoáng thối lui, hít hít mũi, chớp sạch mông lung trong mắt.
“Phong, ta...”
Nàng vừa định nói, môi liền bị tay của hắn ngăn lại.
Lắc lắc đầu, hắn mỉm cười trấn an đối với nàng: “Cái cũng đừng nói, chờ khi nàng muốn nói mới nói ta nghe.”
“Nếu... Ta một mực cũng không muốn nói thì sao?” Nàng xoắn ngón tay ấp úng hỏi.
“Vậy thì một mực cũng đừng nói.” Vẻ mặt của hắn vẫn ôn nhu như cũ.
Hắn như vậy, khiến nàng rất quyến luyến.
Nàng nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, một chút cũng không buông lỏng.
Hắn không lên tiếng, chỉ rất im lặng trao nàng cái ôm ấm áp.
Hồi lâu, giọng nói rầu rĩ của nàng từ lồng ngực hắn truyền ra: “Phong, chúng ta trở về đi, bằng không Vương đại thúc bọn họ sẽ cảm thấy rất kỳ quái.”
Kỳ thật, bọn họ đang cảm thấy kỳ quái.
“Nàng thật sự không sao?” Hắn không xác định hỏi.
“Ừm, ta không sao, không... Có sao, đó là ta đã đói bụng.”
Nàng le lưỡi, làm một cái mặt quỷ nghịch ngợm đối với hắn.
Hắn chỉ cười cười, sau đó nắm tay nàng trở về.
Trở lại trong phòng, phu phụ nhà Vương rất thức thời cái gì cũng không hỏi lại, chỉ gật gật đầu với bọn họ, sau đó yên lặng tiếp tục ăn cơm.
...
Ban đêm, bóng tối bao phủ toàn thôn.
Cây đại thụ bên cạnh nhà đang lay động trong gió, phát ra tiếng sàn sạt, bóng đen loang lổ đổ trên cửa sổ, một đêm tĩnh mịch.
Huyên Trữ nằm trong lòng Hắc Khi Phong, lắng nghe nhịp đập trầm ổn từ tim hắn, ánh mắt nàng thủy chung không cảm thấy buồn ngủ.
Cuối cùng, nàng từ trong chăn vươn tay ra, bá bá hai cái liền điểm trúng huyệt ngủ của hắn.
Sau đó, nàng nhẹ tay nhẹ chân xốc chăn lên xuống giường, sau đó lại tỉ mỉ vì hắn đắp lại chăn.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua mặt hắn, nàng quyến luyến than nhẹ: “Phong, chúng ta có phải đã định sẽ không ở bên nhau?”
Trả lời lại nàng, chỉ là hô hấp đều đều của hắn.
Nàng lại cúi đầu thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng, đi ra khỏi nhà.
Ngay tại lúc nàng đóng cửa phòng, nam nhân vốn đã bị điểm huyệt ngủ mà ngủ đến an tĩnh đột nhiên mở mắt, có chút đăm chiêu.
...
Đi đến ngoại viện của căn nhà, nàng lấy một cái ghế gỗ ngồi xuống.
Đưa mắt nhìn chung quanh, ánh trăng nhàn nhạt từ tầng mây trải xuống, rơi xuống mặt đất loang lổ bao nhiêu là quang ảnh.
Ngẩng đầu, nhìn ánh trăng giữa không trung, đom đóm không ngừng bay.
Nàng vươn tay muốn bắt đom đóm trong không trung, nhưng vẫn là lúc sắp bắt được thì chúng tránh đi, một lần rồi một lần.
Nàng thở dài nhẹ nhàng uể oải trong bóng đêm.
Có lẽ, nàng không nên tiếp tục trốn tránh, nàng nên nói cho hắn biết tất cả mọi chuyện.
Có lẽ, sau khi biết hết tất cả hắn vẫn sẽ chọn nàng.
Nàng có thể ôm hy vọng xa vời như vậy sao?
Nhìn bầu trời phía xa tối đen như mực, nàng bắt đầu mờ mịt.
Đêm, có chút lạnh.
Bỗng nhiên, nhất chiếc áo khoác ấm áp nhẹ nhàng phủ lên vai nàng.
Nàng quay đầu, có chút kinh ngạc: “Phong,chàng không có ngủ?”
Hắn vòng lại ngồi vào bên người nàng, sau đó đưa tay ôm nàng lên đùi hắn, đồng thời kéo chặt áo khoác trên người nàng.
“Ban đêm rất lạnh, sao không mặc thêm y phục mà đã chạy ra, vạn nhất lại cảm lạnh thì làm sao, sao không tự chăm sóc mình như vậy.”
Giọng nói hắn rất ôn nhu, trách cứ cũng mang theo sủng ái sâu sắc.
Nàng tiến sát vào lòng hắn: “Ta rõ ràng đã điểm huyệt ngủ của chàng rồi.”
“Đáng ghét, ta cuối cùng cảm thấy ta rất xấu hổ nha, giống như cái gì cũng không bằng chàng, chàng ưu tú như vậy, sau này vạn nhất bị nữ nhân khác để mắt đến... Không, cho dù bị nữ nhân khác để mắt, chàng cũng không được nhìn họ dù chỉ là liếc mắt, càng không được lấy họ, bằng không, ta sẽ không cần chàng.”
Nàng hung hăng điểm ngực hắn, từng điểm từng điểm tuyệt không lưu tình, phải điểm đến khi hắn đau mới bỏ qua.
Hắn bất lực đỡ lấy trán.
“Nàng nghĩ đi đâu rồi, tại sao trong đầu óc cả ngày chỉ chứa đựng những thứ không có được, yên tâm đi, có nàng, ta làm sao còn có tâm lực đi quản nữ nhân khác.”
Nghe vậy, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu: “Ý của chàng là nói ta rất khó đỡ, hao phí rất lớn tâm lực của chàng?”
Nàng thực nghiêm túc trừng hắn.
Hắn vừa nghe, hiểu lầm hắn như vậy cũng được ư: “Không phải không phải...”
Bỗng nhiên, nàng bật cười: “Chàng có đôi khi thật ngốc nha.”
“Hử? Thì ra nàng cố ý dọa ta, xem ta báo thù sao đây.”
Hắn khó được một lần tinh nghịch, làm bộ muốn cù lét nàng
Còn chưa đụng tới nàng, nàng đã cảm thấy nhột mà nhảy dựng lên.
“Đừng đừng, tướng công, ta biết sai rồi, không dám nữa không dám nữa, đừng cù lét ta, ta sợ nhột.”
Nàng vừa nhảy vừa kêu.
Hắc Khi Phong vội vàng thay đổi tư thế mà che miệng nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hư... đừng quá lớn tiếng, sẽ đánh thức người khác.”
“Ừm ừm.” Nàng gật đầu không ngừng.
Như vậy hắn mới buông tay ra, hai người nhìn nhau cười.
Nàng tiếp tục ngồi trên đùi hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn.
Trầm ngâm một chút, nàng yếu ớt nói: “Phong, ta kể cho chàng nghe một câu chuyện được không?”
Nhìn ánh mắt của nàng, Hắc Khi Phong theo bản năng cự tuyệt: “Không...”
Nàng giành trước một bước đưa tay đặt trên môi hắn, lắc lắc đầu, đôi mắt kiên định nhìn hắn.
“Không, Phong, câu chuyện này chàng nhất định phải nghe, chàng có quyền được biết câu chuyện này, hơn nữa... có quyền đi lựa chọn cuộc sống chàng muốn nhất.”
Hắn trầm mặc một chút, sau đó kéo tay nàng xuống, nhìn nàng thật sâu.
“Được, nếu nàng muốn nói, vậy ta nghe.”
Nàng chu môi nhẹ nhàng hôn hắn một cái, sau đó thối lui, ánh mắt chuyển sang chỗ đen tối, không nhìn hắn nữa.
“Câu chuyện này phải nói từ Xích Diễm quốc, từ lúc tẩu tử Tô Bối Bối lần thứ hai rời khỏi Vương huynh của ta...”