Xé Mặt Trà Xanh

Chương 5:




27.
Họp báo ra mắt của Tần Tuyết.
Cố Phi thật sự rất yêu nó, khách sạn sang trọng nhất, phòng tiệc xa hoa nhất, họa sĩ đứng đầu trong nước, hàng trăm phương tiện truyền thông và người nổi tiếng...
Vô số người đến tạo thanh thế lớn nhỏ.
Tôi khiêm tốn mặc quần jean đội mũ lưỡi trai, ngồi một góc giữa những người nổi tiếng.
Hộp thoại nhảy ra không ngừng, sáu người kia như tiêm máu gà hận không thể cầm loa thông báo vị trí cụ thể, tôi nhìn họ trong đám đông hết nhìn đông lại nhìn tây.
[Anh tới rồi, anh tới rồi, báo cáo trụ sở, báo cáo trụ sở. Bé Huỳnh đến chưa?]
[Chị cũng tới rồi, khu B màu xanh, hàng thứ hai bên phải từ cuối lên, có nhắn nhủ gì không? Hóng quá!]
[Ụ á, thật kích thích! Cứ nghĩ lát nữa xé Tần Tuyết, lại nghĩ đến khuôn mặt táo bón của tổng giám đốc Cố anh lại muốn hát! Ô ố ồ ô!]
Tôi nhìn khung chat, đỡ trán:
[Có thể nghiêm túc một chút được không? Thiết lập cao quý lạnh lùng của anh đâu? Reset lại đi! Đâu cũng là cơ quan truyền thông, hình tượng cả đám sụp đổ bây giờ!]
[Người một nhà cần gì giả vờ?!]
[Yên tâm, nhiều ông lớn như vậy không ai chú ý đến chúng ta đâu.]
28.
15:00.
Tần Tuyết cùng Cố Phi tới.
Nó kéo tay Cố Phi, từ lúc bước vào đèn flash nhấp nháy không ngừng.
Cố Phi mặc bộ vest xám, đeo kính gọng vàng, tóc vuốt ngược ra sau, từ trên xuống dưới mỗi chi tiết, lỗ chân lông đều thể hiện ba chữ người thành công.
Tần Tuyết mặc váy xẻ ngực lộ bờ lưng trần màu bạc, mái tóc dài buông xõa.
Chiếc vòng cổ và đôi bông tai kim cương tỏa sáng lấp lánh, không giống nghệ thuật gia mà giống một ngôi sao hơn.
Thảm đỏ, phóng viên liên tục đặt câu hỏi:
"Giám đốc Cố, anh và cô Tần Tuyết dự định khi nào kết hôn? Đã lên kế hoạch cụ thể chưa?”
"Cư dân mạng cho rằng tài hoa của cô Tần không xứng với danh tiếng, hoàn toàn dựa vào sự nâng đỡ của anh. Anh nghĩ sao? Liệu có phải anh đang làm tất cả để làm bệ đỡ cho cô ấy gả vào hào môn không?”
"Giám đốc Cố, anh dự định đầu tư vào công ty em trai cô Tần hơn nửa năm rồi, rốt cuộc có đầu tư nữa không?"
Cố Phi dừng lại tự tin nhìn ống kính.
Tần Tuyết thẹn thùng nhìn anh ta, ánh mắt đầy trìu mến, muốn nói lại thôi.
Cố Phi mỉm cười, chỉnh kính, trả lời phóng viên:
“Thứ nhất, không phải hào môn, nhà họ Cố ba đời kinh thương mà thôi, cũng là người dân bình thường.
Thứ hai, Tiểu Tuyết có tài hoa hay chỉ nhờ tôi nâng đỡ, không phải hôm nay mọi người thấy tác phẩm của cô ấy sẽ rõ sao?
Thứ ba, bất kỳ khoản đầu tư mạo hiểm nào cũng không phải do một mình ông chủ quyết định, công ty chúng tôi có đội ngũ chuyên nghiệp đang tiến hành thẩm định kỹ lưỡng.
Hôm nay là buổi họp báo của cô Tần Tuyết, hãy chú ý đến tác phẩm của cô ấy, xin cảm ơn."
Không biết vì sao, tôi có cảm giác Cố Phi đã liếc về phía tôi hai lần.
Thậm chí, trong khoảnh khắc chạm mắt, đôi mắt anh ấy đầy khí thế mạnh mẽ, cũng sáng như trời sao.
Tôi biết anh là ai!
Tôi đã từng gặp anh!
29.
Khi đó….
Trên chuyến bay quốc tế ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.
Hành trình dài khiến tôi nhàm chán, đang muốn tìm ai đó tán gẫu thì nhìn thấy người đàn ông ngồi chéo trước mặt mình.
Anh đang đọc sách, đường cong khuôn mặt trẻ trung cực phù hợp với tính thẩm mỹ của tôi, mái tóc rủ xuống mi mắt.
Ánh nắng xuyên qua lớp cửa sổ mạ cho anh một lớp hào quang rực rỡ.
Đặc biệt là sự tương phản trên sống mũi.
Tôi đột nhiên ngứa nghề, lấy giấy bút bắt đầu vẽ.
Sau khi hạ cánh, mọi người thu dọn hành lý, anh ấy bước về phía tôi.
Tôi lo lắng.
Vẽ chân dung mà không xin phép trước, là tôi sai.
Lúc đó tôi còn trẻ, không biết giải thích ra sao, 36 kế chuồn là thượng sách.
Vì thế nhấc kẹp rút bức tranh đi qua anh ấy dúi vào người anh.
"Tặng anh, bình thường tôi thu tiền đấy."
Giọng điệu kiêu ngạo nhưng lại nhanh chóng chuồn êm mặc anh gọi "Này" từ phía sau.
Sau này nghĩ lại, tôi đã xử lý quá non nớt và bất lịch sự, đây quả thật là vết nhơ trong đời tôi.
30.
Trên sân khấu, Tần Tuyết bắt đầu giới thiệu tác phẩm "Nàng và tôi".
Sở dĩ đặt là “Nàng và tôi” là vì bố cục tôi vẽ, đường nét tôi vẽ, viền và tạo hình tôi vẽ, phân bố màu sắc là tôi phân.
Việc của nó chỉ là tô màu.
Các bức tranh được đặt trong lồng kính, tổng cộng 5 bức.
Nhiếp ảnh gia cầm máy quay 8K, vừa nghe Tần Tuyết giảng giải vừa phát trực tiếp trên màn hình LCD 8K khổng lồ không sót một chi tiết.
Giấy 16K, bất kỳ tỳ vết nào cũng được phóng đại trên màn hình!
Không chỉ các họa sĩ bậc thầy ở hàng ghế đầu liên tục lắc đầu mà ngay cả những người ngồi xung quanh tôi kém chuyên môn và giới truyền thông cũng thì thầm:
"Chém thế nào giờ? Trình độ gà mờ vờ lờ? Được tâng bốc như vậy có xấu hổ không?"
"Thanh danh một đời của Cố Phi đều bị cô ta vấy bẩn! Mấy người tin không, sau này mọi người đều sẽ nghi ngờ mắt đầu tư của anh ta!"
“Tranh này còn không bằng bán thành phẩm khi trước! Lúc đầu càng hy vọng bao nhiêu, giờ đây càng thất vọng bấy nhiêu.”
Tôi nhìn trộm khung chat livestream của người bên cạnh, bình luận bên dưới toàn là:
[Nữ thần sập phòng. Vì nam thần mặc niệm ba giây.]
Tần Tuyết đứng trên sân khấu nhìn thấy rõ ràng phản ứng của khán giả.
Nó luống cuống không ngừng nhìn Cố Phi, dùng ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu anh.
Cố Phi không biết từ lúc nào đã ngồi xuống cạnh thầy tôi, thoải mái dựa vào ghế bắt chéo chân, nhàn nhã nhìn chú hề nhảy nhót trên sân khấu.
Tôi nhận ra…..
Anh biết, anh ấy vẫn luôn biết!
Buổi họp báo là anh tổ chức, họa sĩ chuyên nghiệp và giới truyền thông là anh mời, camera 8K và phóng viên là anh sắp xếp, anh nói: “Tài hoa nhìn vào tác phẩm”, anh nói: “Hãy chú ý đến tác phẩm nhiều hơn.”
Đến bức thứ ba, Tần Tuyết thật sự không nói nổi nữa, bị kẹt trên sân khấu không biết phải làm sao.
Trên màn hình lớn chiếu cảnh từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán nó.
Tôi nhắn tin: [Cắt tín hiệu.]
31.
Trên màn hình, hình ảnh đột nhiên thay đổi.
Trước khung cửa sổ là một cô gái đang vẽ tranh, nhìn góc thì có vẻ như là được quay bằng camera giám sát.
Những người xung quanh giật mình, nhanh chóng im lặng trước sự cố này.
Một số phương tiện truyền thông chính thống đã tắt camera lại bật lại.
Cô gái rời đi trong vài giây, khi quay lại thì cầm một bức tranh, theo sau là một cô gái khác.
Cô đặt tranh lên giá, nhận lấy chiếc cốc từ cô gái phía sau nhấp một ngụm.
Hai người dường như đang trò chuyện.
Đột nhiên, cô gái lắc đầu, giật mình nhìn cô gái phía sau rồi ném cốc đi, lảo đảo chạy.
Cô gái phía sau ung dung tự tại, ngay khi thấy người phía trước chuẩn bị lấy được thứ gì trên bàn thì nhặt một khung tranh lên rồi đập xuống.
Hiện trường có tiếng hét.
Trên màn hình, cô gái ngã xuống đất, người động thủ có vẻ vẫn chưa muốn buông tha, giày cao gót điên cuồng đá vào người, giẫm lên mặt cô.
Hiện trường lặng ngắt, mọi người đều bị sự tàn bạo trên màn hình dọa cho choáng váng.
Biên tập viên bỗng mở một góc máy bên phải màn hình quay cảnh Tần Tuyết đứng ngây người với khuôn mặt tái nhợt.
Khi Tần Tuyết khom lưng, cầm chiếc phay cạo sơn đâm mạnh vào mặt tôi.
Xung quanh lại vang lên tiếng hoảng sợ.
Có người che mắt, có người mắng “Súc vật.”
Tôi đã xem lại cảnh này nhiều lần nhưng lần nào cũng thấy hận.
Chỉ đến giờ cảm xúc mới bộc phát được, tôi rơi nước mắt.
Thầy tôi và bạn bè đều đứng dậy, căm phẫn chỉ vào Tần Tuyết: "Kẻ sát nhân!"
"Bắt lấy cô ta! Cô ta đã giet Tần Huỳnh!"
Tần Tuyết hoảng hốt chạy trốn, bảo vệ đồng loạt xông lên.
Chỉ có Cố Phi đứng dậy, sải bước về phía tôi.
Lúc đầu tôi không để ý đến anh ấy, sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào Tần Tuyết, khi tôi phát hiện ra thì đã được ôm vào lòng.
Tim đập như trống dồn, bùm bụp, bùm bụp.
Tôi không quen nên vùng vẫy muốn đẩy anh ra.
Anh nói: “A Huỳnh, để anh ôm một lát, anh tìm em đã lâu.”
Một cảm giác đột ngột.
Có lẽ tôi cô đơn quá lâu, có lẽ tôi cần một bờ vai, có lẽ tình cảm của anh ấy quá mãnh liệt, tôi thực sự không đành lòng...
Tôi để anh ôm tôi.
Trên màn hình, Tần Tuyết một tay túm tóc tôi, cầm bút lên định chọc vào mắt tôi…..
Trên màn hình, động tác của nó bị cắt ngang rồi nhìn về phía cửa…..
Trên màn hình, trước khi châm lửa, cảnh nó trộm từng bức tranh của tôi…..
32.
Cảnh sát đẩy cửa bước vào.
Bên cạnh là Tần Hữu bị còng tay.
Luật pháp công bằng, họ đã đợi ở sảnh tiệc mãi cho đến khi video giám sát phát xong.
Tần Tuyết và Tần Hữu bị kết tội "Cố ý giet người".
Bọn họ sau đó đánh nhau trong tù, một người bị rạch mặt, một người mù mắt.
Sau này Trương Hồng phát điên rồi, sống lang thang ngoài đường, lúc đói đến nước đá.i chó cũng ăn, mẹ tôi thỉnh thoảng sẽ mua cho bà ta hai cái bánh bao.
Lại rất rất lâu sau, Cố Phi và tôi yêu nhau, chuyện này kể ra cũng dài.
Câu chuyện về “Tình không biết bắt đầu từ đâu nhưng anh đã yêu em sâu đậm”.
Ở một nơi xa lạ, lại có người thầm tương tư tôi.
33.
Kết thúc.
Tôi chưa bao giờ tin Tần Tuyết.
Tôi sẽ không bao giờ quên khi còn nhỏ bị nó dẫn đầu nhóm người bắt nạt thế nào, thanh xuân tươi đẹp của tôi vì nó mà bị hủy hoại thế nào.
Mà Tần Hữu lại càng thâm độc hơn Tần Tuyết.
Khi còn nhỏ bọn chúng ghét tôi vì tôi luôn đè đầu chúng.
Lớn lên, khi bố nói sẽ chia cho tôi ⅓ tài sản.
Hai người cùng Trương Hồng đều không cam tâm.
Tôi cố ý để Tần Tuyết nhảy nhót trước mặt mình, thứ nhất là để lý giải ý định của nó, thứ hai là để khi nó muốn ra tay với tôi thì tương kế tựu kế, hủy diệt nó!
Chuyện Tần Hữu đến thành phố này, tôi đã biết trước nửa tháng.
Nó nhắn tin cho Tần Tuyết quá lộ liễu.
Nên khi Tần Tuyết hẹn xem tranh, tôi đã gọi trước cho Nghiêm Quân để đề phòng.
Nghiêm Quân là bạn thân nhiều năm của tôi, cậu ấy và tôi gặp nhau khi cùng đi làm tình nguyện ở trại trẻ mồ côi.
Cậu ấy là bác sĩ ngoại khoa, có phòng thí nghiệm riêng được xây ở ngoại ô thành phố.
Tôi ở gần phòng thí nghiệm của cậu ấy thuê nhà dân cải tạo thành studio.
Từ phía nhà cậu ấy có thể nhìn thấy toàn bộ mặt tường kính trong suốt từ trần đến sàn bên tôi.
Tôi còn nhờ cậu ấy lắp camera giấu kín trong phòng để phòng trừ.
Cậu ấy biết tôi đang thả mồi, nhưng không biết kế hoạch chi tiết của tôi, càng không biết tôi đã đánh giá thấp sự tàn độc của chị em Tần Tuyết.
Vì vậy khi studio cháy, phản ứng đầu tiên của cậu ấy là dùng bộ xương sẵn có trong phòng thí nghiệm thay mận đổi đào, sau đó đợi tôi tỉnh lại tự quyết định phải làm gì.
Tất cả các bạn đều biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Việc Tần Tuyết trộm những bức tranh của tôi vờ là của nó là ủ mưu lâu dài hay nhất thời này lòng tham đều không quan trọng.
Chuyện đã đến nước này, quả thật là tôi đã đánh giá cao bản thân, suýt chút nữa tự hại chết mình, coi như đó là bài học.
May mà cái kết không tệ.
Ông trời phù hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.