Bị cấp trên mang đi, có nghĩa vụ án cần phải thẩm tra và xử lý gia tốc, có người muốn Phong Triển Nặc chết.
Feston đá một cú lên song sắt rồi lập tức xông ra ngoài.
Trong một khoảng thời gian ngắn hắn đã bay qua vài thành phố, tự mình cùng người của các bộ ngành thương thảo vụ án, xử lý chuyện này, có ý đồ vãn hồi nhưng sự tình vẫn diễn ra theo hướng mà hắn không hy vọng.
Mọi người không biết Feston chấp nhận sự thật này như thế nào, mặc dù bề ngoài của hắn vẫn như thường nhưng không ai nhìn ra cảm xúc chân thật của hắn, có lẽ duy nhất biết đến là Bob, bọn họ từng có cuộc trò chuyện như vậy.
“Ian thật sự bị bắt? Cậu ấy có thể bị phán tử hình hay không?” Bob dùng giọng điệu đang nằm mơ để hỏi Feston, “Đừng nói đùa, chuyện đó không có khả năng, chúng ta đang nói đến ai, đó là Ian Noy! Chỉ có thằng nhóc đó mới có thể hành hình kẻ khác, làm sao lại bị người ta hành hình, đừng nói đùa….”
Luôn miệng cho rằng đây là nói đùa nhưng lại cười không nổi, trong cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng khàn khàn, hắn vội vàng uống một ngụm rượu.
“Đừng hỏi tôi, tôi cũng muốn biết chuyện gì đang diễn ra.” Trả lời một cách lạnh lùng, trước mặt của Feston là một chồng hồ sơ, “Cậu ấy bị bắt mà tôi có lẽ sẽ phải ra tòa làm chứng, chẳng có chuyện gì đáng buồn cười hơn chuyện này.”
Hồ sơ ở trước mặt bị vo thành một cục rồi ném vào thùng rác, Hase ngồi đối diện với Feston, hắn chỉ lặng lẽ truyền sang một ly cà phê.
Mấy ngày nay Feston chẳng thể nào ngủ được, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho anh ấy, nhưng có ích lợi gì? Hoàn toàn là vô dụng, Feston căn bản xem như không nhận thấy sự lo lắng của mọi người.
Hắn thoạt nhìn rất bình thường, nhưng chỉ là thoạt nhìn mà thôi, theo lượng cà phê mà hắn đã uống thì Hase không thể không lo lắng Feston có bị rối loạn thần kinh vì sử dụng cà phê quá đà hay không.
“Buồn cười? Cậu còn cười nổi hay sao? Chúng ta đang nói đến Ian, tôi đã sớm biết….Tôi đã sớm biết cậu ấy mà ở cùng cậu thì rốt cục cũng chẳng hay ho gì, nhưng tôi đã không ngăn cản cậu ấy, tôi đã sớm biết sẽ có ngày này, vì sao tôi không ngăn cậu ấy lại?!” Bob thật sự bị đả kích vì chuyện này, hắn đập vỡ ly rượu trong tay.
Tiếng vỡ vụn trong điện thoại nghe ra càng thêm chói tai, Feston giữ im lặng, cuối cùng hắn cúp máy trong sự im lặng.
Hắn vốn nên tìm cách cứu Phong Triển Nặc hoặc là tìm cách giảm hình phạt cho Phong Triển Nặc, nhưng trước mặt có quá nhiều thế lực, cho dù Feston có thần thông quảng đại như thế nào thì vẫn không có biện pháp làm được cái gì cho Phong Triển Nặc như hắn đã hy vọng.
Phong Triển Nặc là tội phạm bị truy nã, đồng thời còn có thân phận nam tước Anh quốc, vụ án này vốn sẽ không thuận lợi như vậy, nhưng trên người của hắn lại mang thẻ căn cước chứng minh hắn là công dân Mỹ, tên là Cory Burke.
Hắn dùng tên này khi bị khởi tố, bang Hắc Báo có người chết, có nhân chứng vật chứng đầy đủ cho tội giết người, có không ít người hy vọng hắn bị khống chế, ngay cả FBI và CIA đều có người thao túng vụ này, vụ này sẽ được xử lý và chấm dứt nhanh chóng.
Đâm lao phải theo lao, lợi dụng thân phận hiện tại của hắn để tuyên án tội danh mà hắn phạm phải, những người phát hiện tên sát thủ này trở thành vật cản của bọn họ thì đều tiến hành thúc đẩy xử lý vụ án. fynnz.wordpress.com
Nhanh đến mức như đang nằm mơ, vốn nghĩ rằng chuyện không có khả năng xảy ra lại chấm dứt nhanh như thế.
Cho dù Phong Triển Nặc còn muốn giết bao nhiêu người, còn tính làm cái gì đi nữa thì không thể làm được gì khi bị nhốt trong tù.
Feston là nhân chứng, hắn dùng mọi cách nhưng vẫn không thể gặp được người mà hắn muốn gặp, cuối cùng lại chỉ có thể nhìn thấy Phong Triển Nặc bị còng tay áp tải lên tòa án.Hắn chính tai nghe Phong Triển Nặc bị phán quyết, bồi thẩm đoàn tuyên đọc tội dan h, cuối cùng là phán định án tử hình, hoãn thi hành án hai năm.
Việc này chỉ xảy ra vào tháng trước mà thôi, rất nhiều người đều nhìn thấy Feston đi điều đình khắp nơi, bôn ba mệt nhọc, dốc hết tất cả thể xác và tinh thần vì chuyện này.
Nếu bảo Ceasar của cục điều tra liên bang sẽ thất thần trong cuộc họp là chuyện mà trước kia chẳng ai tin tưởng, nhưng hiện tại rõ ràng vì mối quan hệ giữa hắn và U Linh mà mọi người lại đang lo lắng cho tình trạng của hắn.
“Sếp! Sếp?!” Tiếng kêu của cấp dưới kéo Feston trở về, hắn gật đầu, “Những chuyện còn lại do các cậu tự thu xếp, vụ án này giao cho cậu phụ trách, Jonathan, làm cho tốt vào.”
Nói xong, Feston đi thẳng ra khỏi phòng họp, để lại đám cấp dưới châu đầu ghé tai, sự việc mới trôi qua không bao lâu, bọn họ không dám hy vọng xa vời rằng Feston có thể lập tức khôi phục như bình thường.
“Kỳ thật chuyện này cũng đúng thôi, Ian là sát thủ, anh ấy bị bắt, chẳng phải sếp đã sớm đoán được khả năng này hay sao?”Clydenói như vậy nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không tốt như lời nói của mình.
“Đội đặc nhiệm ST của chúng ta vừa được tái thành lập, cần có thời gian, cho sếp một chút thời gian đi, dù sao ở trong mắt của chúng ta thì Ian là sát thủ nhưng đối với sếp mà nói thì đó là người mà anh ấy yêu, bất kỳ ai biết người quan trọng nhất của mình chỉ còn 2 năm nữa sẽ phải chấp hành án tử tình thì sẽ đều không vui.” Hase đóng lại quyển sổ tay, vừa than thở vừa xoay cây bút nguyên tử trong tay.
“Hai năm hoãn thi hành án cũng là do sếp dốc sức xin được, đáng lý Ian đã bị tử hình ngay lập tức.” Jonathan nghe được tin tức như vậy từ Mai Garrett, ngay lúc đó tâm tình của hắn cũng rất phức tạp.
“Tôi nghĩ không ra nếu U Linh bị tử hình thì sếp sẽ như thế nào, các cậu cũng thấy ở trên tòa rồi đó….” Ropol muốn nói lại thôi, nhưng những người khác đều biết hắn muốn nói cái gì, vì vậy chỉ lặng lẽ gật đầu.
Ngày đó ở trên tòa, Feston bị triệu tập, hắn tham dự với tư cách là nhân chứng nhưng hắn không hề trả lời một câu nào của công tố viên, cũng không trả lời câu hỏi của luật sư, hắn chỉ nhìn chỗ ngồi của bị cáo.
Phong Triển Nặc đeo còng tay, giống như cảm giác được tầm mắt của hắn mà ngẩng đầu mỉm cười với hắn.
Ở thời điểm này mà còn có thể cười nổi, Feston nhìn thấy nụ cười của Phong Triển Nặc, cũng nhìn thấy mái tóc dài lõa xõa, bên dưới mái tóc nhuộm đen là một đôi mắt xanh thẳm đang bình tĩnh nhìn hắn.
Vẻ tiều tụy của Feston cũng rõ ràng như bề ngoài lãnh đạm vốn có, hắn đang trách Phong Triển Nặc vì sao lại bất cẩn, vì sao lại để bị bắt như thế.
Ánh mắt chăm chú tràn đầy lửa nóng.
Tầm mắt của hai người giao nhau ngay tại tòa án, giống như hết thảy xung quanh đều rời xa, hết thảy đều trở nên an tĩnh, không có âm thanh, không có tòa án, đương nhiên cũng không có còng tay lạnh lẽo.
Chỉ cần lưu tâm thì mọi người sẽ phát hiện ánh mắt mà bọn họ dành cho nhau hoàn toàn khác với mọi người, trần trụi tuyên cáo quan hệ giữa bọn họ.
Feston không hề che giấu, mà Phong Triển Nặc căn bản không cần phải che giấu, bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói gì, công tố viên đặt ra vài câu hỏi, Feston tựa như không nghe thấy, ngay cả quan tòa chất vấn cũng không được hắn đáp lại.
Các thành viên của đội đặc nhiệm ST phải giật mình vì hành vi lớn mật của hai người.
Nhưng kế tiếp Feston lại làm ra một hành động bất ngờ khiến mọi người ngỡ ngàng, rốt cục hắn cũng mở miệng, tuyên bố trước tòa, “Bởi vì quan hệ riêng tư với bị cáo cho nên tôi không thích hợp trở thành nhân chứng, tôi không thể chứng minh cậu ấy phạm tội cũng không thể chứng minh cậu ấy vô tội. Xin quan tòa cho phép tôi rời khỏi vị trí của nhân chứng.” Trên tòa vang lên những tiếng xì xầm nghị luận trong khi Feston rời khỏi ghế nhân chứng.
Bồi thẩm đoàn đều nghị luận, tất cả trở nên ồn ào, Jonathan sợ quan tòa sẽ hỏi Feston đó là quan hệ riêng tư như thế nào thì Feston sẽ nói ra sự thật ở trước tòa, vì vậy liền vội vàng kéo Feston ra khỏi tòa án.
Mọi người bao gồm cả cục trưởng Kraft đều muốn giấu diếm mối quan hệ của Feston và U Linh, tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy Feston bởi vì không thể kiểm soát cảm xúc mà lại nói ra những gì không nên nói ngay trước tòa.
Mọi người đều cảm thấy chuyện ngày hôm đó có một chút không chân thật.
Feston là một trong số đó, Bob cũng là một trong số đó, kể từ ngày phán quyết đến nay đã hơn một tháng, Feston rời khỏi văn phòng rồi đến khách sạn của Bob, không ngoài dự đoán, Bob đang uống rượu, uống đến mức cả mặt đỏ bừng mà vẫn chưa chịu buông ly xuống.
“Cậu đã đến rồi à.” Hắn vẫy tay về phía Feston, “Uống một ly nhé?”
“Hiện tại cho dù tôi có say chết ở chỗ này thì cũng vô dụng, cái tên kia đã bị bắt, sẽ bị tử hình.” Cầm lấy ly rượu rồi uống cạn, Feston hung hăng hít vào một hơi, Bob có thể nhìn thấy Feston đang bình tĩnh ép xuống nỗi đau trong lòng.
“Tôi cho rằng đây là do cậu làm hại, nhưng nói như vậy thì có ích gì, thằng nhóc Ian kia cũng đã sớm biết sẽ có kết cục như hôm nay, cậu ấy đã sớm chuẩn bị, một ngày nào đó, sớm hay muộn…” Bob thở dài thườn thượt, bóng đèn mờ mịt trên đầu chiếu xuống mái tóc đã có thêm nhiều sợi tóc bạc, dù sao hắn cũng đang già đi.
“Nếu vài năm trước thì nói không chừng tôi sẽ tìm người đi cướp ngục.” Buông ly xuống, hắn lấy ra một khẩu súng lục ở trong ngăn kéo rồi đặt lên bàn, “Xem đi, tôi có súng.”
Feston nhìn khẩu súng kim loại màu đen trong tay của Bob, “Nhưng đã từ lâu anh không dùng súng kể từ ngày anh không thể làm sát thủ được nữa, vì vậy anh mới trở thành người trung gian.” fynnz810
Bob dừng mắt một chút, hắn nhìn Feston chằm chằm, lại chuyển sang bàn tay của mình, khẩu súng màu đen bị hắn cầm lên vài giây thì bắt đầu trở nên run nhè nhẹ, hắn đè lại bàn tay phải của mình, thấp giọng mắng, “Chết tiệt! Đây là bệnh cũ!”
Buông súng, hắn hỏi Feston, “Làm sao mà cậu biết được chuyện này?”
“Cậu ấy không biết, nhưng chưa hẳn là tôi cũng không biết.” Trước kia Bob cũng là một sát thủ, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Feston, hắn sẽ không cảm thấy cao hứng vì việc mình rút ra kết luận chính xác.
“Ian có tài năng bẩm sinh, năm đó tôi không bằng cậu ấy, nhưng ít nhất tôi vẫn không bị bắt, còn bị phán xử tử hình như cậu ấy.” Bob nhìn Feston, bỗng nhiên cầm súng chỉa vào Feston, “Đều là vì cậu, cậu đã hủy hoại một sát thủ đứng đầu trong giới.”
Trên mặt của Bob hiện lên sát ý dữ tợn, hắn vừa cười vừa nói, “Tay của tôi cho dù không ổn định nhưng khoảng cách rất gần với cậu, viên đạn sẽ bắn chuẩn xác vào cậu, hơn nữa cho dù tôi giết cậu để báo thù cho thằng nhóc kia thì cậu ấy cũng sẽ không có cơ hội giải quyết tôi, bởi vì cậu ấy căn bản không thể ra khỏi tù, cậu ấy sẽ chết ở trong đó, đây đều là do cậu đã gây ra!”
Nói đến đây thì Bob nhịn không được mà rít gào, ánh mắt cũng trở nên đỏ ngầu.
Nhưng Feston giống như chưa từng nghe thấy cái gì, hắn nhìn họng súng ở trước mặt, “Tôi cho là tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, không ngờ đến khi xảy ra chuyện thì hết thảy chuẩn bị đều trở nên vô dụng.”
Hắn nâng mặt lên, “Nếu giết tôi có ích thì anh cứ nổ súng, tôi sẽ đền mạng thay cậu ấy.”
………
P/S: càng ngày càng thấy anh Phê xứng đáng làm một người chồng gương mẫu :>