Mặt mày Lâm Uyển mệt mỏi chống người dậy, dựa vào thành xe uể oải xoa thái dương.
Nàng không nghe rõ lắm âm thanh vừa rồi loáng thoáng vọng từ ngoài vào, nhưng có thể nhận ra người nói chuyện bên ngoài là Phùng Xuân.
Lúc đang định tập trung lắng nghe, âm thanh bên ngoài lại dừng, sau đó lớp lớp màn che xe ngựa được người bên ngoài vén lên, nàng chỉ thấy hắn đè nặng mặt mày khom người đi vào, sắc mặt có vẻ không thiện ý.
Động tay day trán của Lâm Uyển dừng lại.
Lúc Tấn Trừ đi vào thấy nàng tỉnh rồi, sắc mặt lập tức dịu lại.
"Vừa rồi bên ngoài làm ồn đến nàng sao?" Vừa nói, hắn vừa đi tới, ôm người mềm yếu dựa ở thành xe vào lồng ngực, khép lại y phục lộn xộn lỏng lẻo cho nàng: "Hay là ngủ tiếp một lúc?"
Mặc dù chân mày mí mắt nàng đều mỏi mệt nhưng nghe vậy vẫn lắc đầu, lên tiếng hỏi hắn: "Vừa rồi bên ngoài làm sao vậy? Nghe sao hình như Phùng Xuân đến đây?"
Hắn buông mí mắt, cúi người vuốt nếp nhăn trong váy cho nàng, giọng điệu bình thản: "À, vừa rồi binh sĩ bắt được một người dáng vẻ khả nghi, người này luôn miệng nói là phu tử Phùng Xuân. Ta chỉ sợ hiểu lầm nên bảo người gọi Phùng Xuân tới hỏi thăm một phen."
Lâm Uyển cảm thấy rõ ràng hắn đang kiềm chế cảm xúc.
Nàng không biết cảm xúc hắn nổi lên vì sao, bèn bình tĩnh hỏi: "Thế nhưng phu tử kia có chỗ nào không ổn?" Nàng thoáng nghĩ ngợi, lại giải thích: "Không biết trong đó có hiểu lầm gì không? Từ lúc năm ngoái đến Thục đô, Phùng Xuân vẫn học tập ở thư viện Vân Sơn, nghe nó nói phu tử dạy bảo nó là người đức cao vọng trọng, tuổi cao đức tốt, dạy dỗ không quản công, các học trò đều rất kính trọng ông ấy..."
"Không phải ông ta." Tấn Trừ ngắt lời nàng, vén nửa mắt, quét qua mặt nàng: "Là cái người ở Kim Lăng, Thẩm phu tử."
Lâm Uyển hơi há miệng, là thật sự kinh ngạc.
"Thẩm phu tử Kim Lăng? Sao hắn lại đến đây?"
Tấn Trừ nhếch môi lạnh nhạt: "Đúng vậy, tại sao hắn cũng tới?"
Hắn tựa như đang cười, ánh mắt không nhẹ không nặng rơi trên mặt nàng.
Lâm Uyển gần như lập tức phản ứng kịp, hắn đang hoài nghi nàng.
Mấu chốt chính là Thẩm phu tử kia.
Về phần đang hoài nghi nàng và Thẩm phu tử cái gì, quả thật không cần nói cũng biết.
Ý thức được điểm ấy, Lâm Uyển thật sự cảm thấy hắn không thể nói lý, nhưng sáng suốt không mảy may thể hiện ra ngoài mặt.
Ánh mắt Tấn Trừ vẫn không thôi soi xét trên mặt nàng như muốn tìm ra chứng cứ gì. Lâm Uyển suy nghĩ một chút sau đó quyết định nói rõ ràng mười mươi chuyện ở Kim Lăng cho hắn biết, nhất là liên quan đến Thẩm phu tử đều không giữ lại chút nào.
"Lúc ấy, ta vốn định sau khi xuôi Nam vào Kim Lăng thì nghỉ ngơi hai, ba tháng, đợi mùa xuân năm sau ấm áp rồi đến đất Thục tìm gặp bọn Phùng Xuân. nhưng không như mong muốn, vừa mới vào Kim Lăng ta đã bệnh không dậy nổi, cho nên chỉ có thể trì hoãn kế hoạch."
Cảm thấy hắn siết chặt tay nàng trong lòng bàn tay, Lâm Uyển dịu giọng nói: "Cuối cùng vẫn là gắng gượng qua được. Về sau cũng thử nhờ thương đội đi đất Thục tiện thể gửi phong thư qua, xem xem có thể liên hệ được người không, không ngờ đợi đến tháng mười, bọn Phùng Xuân thật sự tìm tới. Từ đó, chúng ta ở lại Kim Lăng một khoảng thời gian."
"Phùng Xuân có một ân sư lúc ở đất Thục, thấy Phùng Xuân thông minh hiếu học, trước giờ coi trọng nó nhất. Sợ lần này đi Kim Lăng không có ân sư dạy bảo sẽ chậm trễ việc học nên viết một lá thư cho đồng môn ngày xưa của hắn, thỉnh cầu y dạy bảo Phùng Xuân một thời gian."
"Chính là Thẩm phu tử kia."
Lúc Lâm Uyển nhắc đến Thẩm phu tử sắc mặt vẫn như thường, chỉ là trong lòng không khỏi thở dài. Quả nhiên Thẩm phu tử kia thời vận không đủ, không sớm không muộn lại cứ đến Thục đô vào lúc này, vô duyên vô cớ khuấy vào vũng nước đục lần này.
Nếu y là một ông cụ già tóc trắng xóa thì cũng thôi, nếu là xấu xí khó coi vậy cũng không nên chuyện, nhưng tướng mạo y lại ưu tú như vậy, rơi vào trong mắt Tấn Trừ, tự dưng cũng sinh ra ba phần nghi ngờ.
"Ồ? Vậy thật đúng là khéo."
Lâm Uyển không biết khéo ở chỗ nào, nhưng nghe giọng điệu kỳ quặc của hắn cũng biết tâm trạng hắn không tốt.
"Cứ thế, y dạy bảo Phùng Xuân non nửa năm, đồng thời cũng ôm kỳ vọng rất lớn đối với Phùng Xuân, mong ngày sau có thể đề tên bảng vàng." Lâm Uyển tiếp tục nói, hy vọng có thể xua tan lo nghĩ của hắn: "Nhưng mà ngươi cũng biết, thân phận Phùng Xuân tham gia thi Hương đậu công danh tú tài đã là hết mức, nào dám tiếp tục thi nữa? Vì vậy đã định sẵn là đi ngược lại với quy hoạch tiền đồ của phu tử nó."
"Chuyện của Phùng Xuân không thể nói với người ngoài nửa chữ, Thẩm phu tử không rõ sự tình chỉ lo Phùng Xuân mất chí hướng, càng coi chặt việc học của Phùng Xuân, còn đốc thúc nó xuân năm nay tham gia thi đồng thí. Sợ bị người khác phát hiện thân phận Phùng Xuân khác thường, rơi vào đường cùng, nên năm ngoái chúng ta đã vội vàng lên đường rời khỏi Kim Lăng."
Nàng bất đắc dĩ cười: "Vốn cho rằng việc chỉ như vậy, ai ngờ Thẩm phu tử lại không từ bỏ đuổi tới Thục đô? Cho nên lúc ngươi nói là Thẩm phu tử Kim Lăng tới, ta quả thực kinh ngạc không thôi."
Tấn Trừ nhếch môi, có vẻ không tin: "Chỉ là phu tử Mộc Phùng Xuân?"
"Không phải phu tử thì là ai?" Lâm Uyển vẫn nhỏ nhẹ ôn tồn nói: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy là gì của ta? Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy thì không khỏi quá võ đoán rồi, chẳng lẽ phàm là người hơi có quan hệ với Phùng Xuân thì đều phải có quan hệ với ta? Vậy sao ngươi không nói giữa ta và lão phu tử đức cao vọng trọng trong học viện của nó có chuyện gì không thể nói hay không?"
Tấn Trừ trầm mắt, mím môi cười lạnh.
Người kia không phải người khác, là Thẩm Văn Sơ. Thật sự khiến hắn không thể không nghĩ nhiều.
Lâm Uyển thực sự không hiểu, tại sao hắn lại đa nghi như vậy, vì sao nhất định cho rằng nàng và Thẩm phu tử kia có gì đó.
Nàng lấy lại bình tĩnh, nhẫn nhịn phiền muộn trong lòng, cố gắng ôn hòa ngước mắt nhìn hắn: "Nếu không tin, ngươi có thể bảo người đi Kim Lăng dò hỏi điều tra. Non nửa năm ở Kim Lăng, ngoại trừ ngày tết chuẩn bị lễ cho phu tử nó, thường ngày gần như không hề gặp nhau. Một lần duy nhất chạm mặt là bởi vì y đến nhà xác nhận chuyện học tập của Phùng Xuân. Khi đó ở Kim Lăng, ta luôn ở trong nhà không ra ngoài, sợ thêm rắc rối nên tiếp xúc với người khác cực kỳ thận trọng. Ta gặp người xa lạ đều sợ hãi ba phần, dù y là phu tử Phùng Xuân, trong lòng ta vẫn cực kỳ cảnh giác đề phòng với y. Ngươi cảm thấy ta có thể có gì với y?"
Lúc đầu nghe thấy hai người gặp mặt, hắn ngập tràn tức giận, thầm nghĩ hai người bọn họ gặp mặt riêng tư còn không biết mắt đưa mày lại như thế nào, chỉ sợ từ đó tình cũ không rủ cũng tới. Nhưng đến khi nghe nửa câu sau, vẻ mặt hắn chợt cứng lại, vén mắt bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt thay đổi.
"Xa lạ?"
Lâm Uyển thấy cuối cùng hắn cũng nghe vào, thầm thở phào một hơi: "Tất nhiên là vậy. Ngày đó trước khi y tự giới thiệu là phu tử Phùng Xuân, ta hoảng sợ suýt nữa chạy bán sống bán chết, thực sự sợ những khuôn mặt lạ xuất hiện trước mặt ta. Nhưng dù y là phu tử Phùng Xuân..." Nàng liếc hắn một cái, từ tốn nói: "Ngươi biết tính ta cẩn thận, chỉ sợ bại lộ, tất nhiên bớt tiếp xúc với người ngoài tí nào hay tí đó."
Tấn Trừ chăm chú nhìn nàng hồi lâu, thăm dò hỏi: "Nàng không quen biết hắn?"
Tin tức lộ ra trong lời hắn lại khiến Lâm Uyển kinh ngạc.
Lâm Uyển sửng sốt một hồi, hỏi: "Ta... nên quen biết sao? Nếu bảo là phu tử Phùng Xuân, vậy coi như ta biết?"
Tấn Trừ nhìn thẳng vào mắt nàng không sai một li: "Nàng thực sự không biết hắn tên là gì?"
Cái này thì Lâm Uyển lại biết: "Phùng Xuân từng nhắc với ta, phu tử nó tên là Thanh Bình."
Sau khi nói xong, nàng vẫn còn suy tư, cố gắng lục tìm trí nhớ tin tức liên quan đến cái tên này.
Tấn Trừ thấy vẻ mặt nàng không giống giả vờ, thoáng chốc ánh mắt rực rỡ lấp lánh, khóe môi không nhịn được giương lên.
"Là ta nhớ nhầm, nàng thực sự không quen biết hắn."
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy nỗi ức chế chặn ở lồng ngực hoàn toàn tan thành mây khói, sảng khoái vạn phần.
Hóa ra, từ lâu nàng đã không còn một chút ấn tượng với Thẩm Văn Sơ kia.
Ngay cả tên Thanh Bình là ngày xưa phụ thân nàng đặt cho Thẩm Văn Sơ, nàng cũng không hề nhớ nổi.
Dù Thẩm Văn Sơ nho nhã anh tuấn là loại hình nam tử nàng ngưỡng mộ nhất, nhưng nàng cũng không hề để trong mắt, thậm chí còn không nhớ rõ. Uổng công hắn lo được lo mất, coi làm kình địch mà đề phòng, làm những chuyện vô dụng này.
"Ta nói mà, nếu quen biết từ trước, ta không nên không có chút ấn tượng mới phải." Lâm Uyển cười, lại bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi vẫn chưa yên tâm, không ngại ra ngoài hỏi thử Thẩm phu tử kia xem, lúc y gặp ta gọi ta là gì? Ấn tượng đối với ta như thế nào?"
Tấn Trừ nhíu mày: "Nói thử xem."
Lâm Uyển lại mỉm cười không nói, rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của hắn, cụp mắt cẩn thận chỉnh lại vạt áo lỏng lẻo, chải vuốt tóc dài xõa tung.
Tấn Trừ bị nàng gợi lên hứng thú, đứng dậy vén rèm ra ngoài xe thật.
Giây phút màn xe buông xuống một lần nữa, nụ cười bên môi Lâm Uyển từ từ thu lại.
Thẩm Văn Sơ.
Vừa rồi sau khi Tấn Trừ nhắc nhở đủ kiểu, cuối cùng nàng cũng nhớ lại Thẩm phu tử kia là nhân vật nào.
Nàng mệt mỏi đỡ ấn đường, tại sao lại trùng hợp như vậy.
Ngoài xe, sau khi nhận được đáp án xác thực từ Thẩm Văn Sơ, Tấn Trừ thâm thúy nhìn y, nói: "Ngươi quả là mắt sáng như đuốc."
Y lại gọi A Uyển là Mộc đại tẩu, nói A Uyển là phụ nhân đen gầy hiền lành.
Tấn Trừ không nhịn được ngửa đầu cười lớn.
Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, lúc ấy hai người bọn họ gặp mặt là cảnh tượng buồn cười cỡ nào.
Trước khi hồi kinh, tâm trạng của hắn rất tốt thả Thẩm Văn Sơ về.
Người mắt mù tâm vụng như thế, nếu hắn để mắt nhiều thêm, vậy chính là làm mất giá trị bản thân.
Thẩm Văn Sơ bình an rời đi khiến trong lòng Tấn Nghiêu có cảm giác không nói thành lời. Tuy rằng phức tạp, nhưng tóm lại cũng là nhẹ nhõm và thoải mái.
Cuối cùng đã không giống lúc trước - Lúc không có người, cậu ta nhỏ giọng thì thào.
Trên mặt biển dậy sóng ầm ầm, cờ quạt phấp phới, thuyền chiến và thuyền ngựa đỏ di chuyển đâu vào đấy, mấy chục chiếc thuyền từ từ tiến về phía bờ.
Tường thành cao cao nguy nga sừng sững gần ngay trước mắt.
Lúc thuyền chiến cập bờ, văn võ bá quan kính cẩn chờ đợi đã lâu đồng loạt quỳ xuống nghênh đón, hô to vạn tuế.
Thánh thượng ngự giá thân chinh vây quét hải tặc, chuyến đi này hơn nửa tháng, triều chính do mấy vị đại thần phụ chính đồng giám thị. Không phải bọn họ chưa từng dâng tấu phản đối, mà là Thánh thượng càn cương độc đoán, chuyện đã quyết định há lại cho người khác phản đối?
Nhưng mà mặc dù không phản đối được, bọn họ vẫn ngầm nói, đang yên đang lành, tại sao Thánh thượng đột nhiên quyết định ngự giá thân chinh tiêu diệt hải tặc?
Đến khi những binh sĩ vũ trang áo giáp đen nhảy xuống thuyền chiến, màn che bao quanh mười mấy mét, sau đó triều thần tận mắt nhìn thấy Thánh thượng diệt xong hải tặc "khải hoàn trở về", cực kỳ trân trọng che chở một nữ tử đội mũ mạng đi về phía xe ngựa, trong lòng bọn họ đều nổi lên sóng to gió lớn.
Từ ngày Thánh thượng đăng cơ chưa từng hạ lệnh tuyển tú, mỗi khi trên triều có người nói đến thì sẽ chọc long nhan giận dữ. Bọn họ không còn dám nhắc nữa, chỉ thầm nghĩ rằng có lẽ Thánh thượng bị chuyện ngày xưa làm chấn động quá lớn, ít nhất phải thêm mấy năm nữa mới có thể vượt qua.
Bây giờ Thánh thượng công khai mang theo nữ tử hồi cung, đây là có ý mở rộng hậu cung rồi?
Quan viên trong nhà có nữ nhi đợi gả phần lớn đều nổi lên tâm tư, suy xét dung mạo phẩm hạnh của mấy nữ nhi, cân nhắc xem đến lúc đó để nữ nhi nào vào cung tuyển tú. Đồng thời cũng suy nghĩ, nữ tử được Thánh thượng cẩn thận che chở hồi cung là nhân vật cỡ nào?
Chúng thần đều có suy nghĩ, không hề chú ý đến tiểu thiếu niên đi giữa Hắc Giáp binh. Ngược lại là Lâm Hầu gia tha thiết nhìn ngắm tiểu Thái tử thì bất chợt diện mạo của tiểu thiếu niên kia lọt vào mắt.
Tiểu thiếu nhiên này... hắn... sao hắn trông giống như vậy...
Lâm Hầu gia như bị sét đánh, nhìn về phía tiểu thiếu niên ngây người một hồi lâu, sau đó lại giật mình tỉnh táo lại.
Diện mạo tương tự mà thôi.
Ông lau mồ hôi toát ra trên trán, bình ổn hô hấp hỗn loạn. Dù là Uyển tỷ nhi đầu thai cũng không phải số tuổi này.