A Uyển... chạy... chạy mau!
Trong mộng, hắn lo lắng hô to, hận không thể rút kiếm chém đao phủ hung thần ác sát kia thành thịt vụn, nhưng hắn như bị cố định không thể động đậy, chỉ có thể nứt mắt nhìn mũi đao sắc bén kia bổ xuống bả vai gầy gò của nàng.
"A Uyển!!"
Khi máu tươi nóng hổi bắn đỏ mặt hắn, đồng thời hắn đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, đôi mắt đỏ trợn trừng như nhỏ máu.
Lâm Uyển vốn ngủ không sâu, tiếng quát hoảng sợ kinh hãi kia gần như lập tức làm nàng bừng tỉnh khỏi giấc ngủ.
Đêm khuya thanh vắng, tiếng thở dốc nặng nề của người bên cạnh càng thêm rõ ràng, tiếng nghiến răng căm hận cũng lọt vào tai rõ rệt.
Nàng nhìn về phía bóng người mơ hồ trong bóng tối, lấy lại bình tĩnh, vừa định hỏi han nhưng sau đó thấy hắn ôm đầu điên cuồng kêu đau đớn giống như nhức nhối kinh khủng, một khắc sau hắn lại vén chăn xuống giường lao nhanh ra ngoài.
"A Uyển, A Uyển!!"
Hắn lảo đảo chạy nhanh trong đại điện, như điên như ma, cơn buồn ngủ còn sót lại của Lâm Uyển lập tức tan thành mây khói.
Nàng kinh hãi chống khuỷu tay ngồi dậy, mở to mắt nhìn người trong điện, hoàn toàn quên phản ứng.
"A Uyển, A Uyển nàng mau trở lại!"
Trong đại điện tối tăm, tiếng loảng xoảng lư đồng bị đổ, bàn ghế bị đá không dứt bên tai, người kia tựa như nhập ma chướng, vừa đau đớn hô to, vừa chạy điên cuồng trong điện, còn giống như tìm kiếm khắp nơi.
Gian nan tìm kiếm một lúc không có kết quả, hắn bỗng nhiên nổi giận, bắt lấy bội kiếm treo trên vách tường xông ra đại điện.
"Đáng chết! Đều đáng chết!!"
Lâm Uyển giật mình, vội vàng khoác y phục, xuống giường chạy theo ra ngoài.
Hộ vệ ngoài điện thấy Thánh thượng mặc áo tơ vàng sáng, tóc rối bù, chạy ra như điên đều sợ mất mật. Cho dù bọn họ đã mấy lần thấy Thánh thượng ác mộng phát cuồng, nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dạng như vậy trong lòng vẫn sợ hãi.
Lúc Lâm Uyển theo ra ngoài thì thấy hắn sắc mặt trắng bệch, vung chém lung tung trong sân đình, chạc cây đều bị chém rơi rụng khắp nơi trên đất.
Có lẽ là chú ý tới nàng, hắn đột nhiên quay đầu về phía nàng, đôi mắt đỏ máu trừng trừng nhìn nàng, cực kỳ đáng sợ.
Lâm Uyển bấm lòng bàn tay, đối diện với ánh mắt đỏ ngầu của hắn, cố gắng bình tĩnh nói: "Bá Kỳ, người đang làm cái gì? Đêm đã khuya, nên trở về ngủ."
Hắn không nói gì, chỉ là ánh mắt tàn bạo lưu luyến trên mặt mũi nàng, như đang xác định đi xác định lại cái gì. Sau mấy giây, sát khí quanh người hắn tản đi, kiếm trong tay rơi leng keng xuống đất.
"A Uyển, A Uyển..." Hắn nói như mê sảng, run giọng nỉ non, lảo đảo chạy tới chỗ nàng, ôm chặt nàng vào trong ngực: "Nàng quay về rồi, A Uyển."
Lâm Uyển cũng không biết lúc này hắn có tỉnh táo hay không, cũng không dám động đậy lung tung, mặc cho hắn ghì chặt nàng vào thân thể hắn.
Không biết qua bao lâu, màu máu đầy mắt hắn mới dần dần tan đi.
Hắn chôn mặt sâu vào cổ nàng, hít sâu mùi hương chỉ thuộc về nàng, thân thể căng cẳng của hắn dần dần thả lòng, mặt kề sát vào nàng, đè một chút trọng lượng lên vai nàng.
"A Uyển, ta bị bệnh, đầu rất đau." Cánh tay hắn ôm chặt vòng eo mềm mại của nàng, nhắm mắt, giọng nói mỏi mệt mà khàn khàn nỉ non: "Ta vừa gặp ác mộng, đau đầu, tim cũng đau."
Lâm Uyển thấy cuối cùng hắn cũng khôi phục thần trí, không khỏi thở phào một hơi.
"Ta dìu người vào điện nghỉ ngơi trước, lát nữa sai người mời thái y tới xem cho người."
Hắn "ừm" một tiếng, thả lỏng sức lực buông nàng ra, nàng chuyển thành tư thế đỡ lấy hắn.
Hắn khoác cánh tay lên vai nàng, khom người tựa mặt vào vai nàng, ánh mắt sáng rực men theo mặt mày buông xuống của nàng, nhìn nàng cố gắng dìu hắn từng bước vào nội điện.
Lúc cửa điện khép lại lần nữa, bất luận là cung nhân hầu hạ trong điện hay là cấm quân canh giữ ngoài điện đều hít thở sâu một hơi, giống như sống sót sau tai nạn.
"Ta bảo cung nhân thắp đèn."
Giấc ngủ Lâm Uyển không tốt cho nên ban đêm lúc ngủ, đèn lồng trong điện sẽ tắt hết, ngay cả đèn tường cũng không giữ lại. Lúc này, trong điện đen như mực, cửa điện đóng lại là không thấy rõ vật gì.
Tấn Trừ lại hàm hồ nói: "Đừng thắp."
Khi nói, tiếng hô hấp nặng nề phả vào da thịt trên gáy nàng, vừa nói xong, răng môi hắn gặm cắn nàng lúc nhẹ lúc nặng.
Lâm Uyển vốn dìu hắn tốn sức, động tác bất chợt của hắn lại càng làm nàng hít thở không thông.
"A Uyển, đầu ta đau." Hắn nói năng không rõ, nỉ non: "Giúp ta, A Uyển."
Hắn ôm bả vai nàng, kéo nàng đi mấy bước về chỗ cột trụ vàng, lúc ép thân thể nàng lên thân cột mạ vàng, bàn tay hắn mò vào bên trong váy nàng.
Lâm Uyển nhắm mắt, cắn môi giấu đi khó chịu bất chợt nổi lên.
Hắn tới vừa gấp vừa dữ, thiếu đi mấy phần kiêng dè, nhiều hơn mấy phần phóng túng.
"A Uyển, mau cứu ta A Uyển... đừng rời bỏ ta."
Hắn càng quấn chặt nàng, hận không thể thành cây dây leo quấn lấy nàng không thể nào gỡ ra, đời đời kiếp kiếp, cùng sinh trưởng, cùng tiêu vong.
"A Uyển, ta không nỡ để nàng cách ta quá xa, cho nên ta định xây dựng tẩm cung Hoàng hậu bên cạnh Càn Thanh cung."
"Gọi là Phượng Loan cung, ngoài có phượng đến, không ngô không đậu." [1]
[1] Bên ngoài có phượng hoàng bay đến, không phải cây ngô đồng thì không đậu.
"Ta đã bảo người ngày đêm chế tạo phượng bào, còn có mũ phượng đính hai mươi tư châu."
Trong đầu hắn tượng tượng ra nàng mặc phượng bào tôn quý, đội mũ phượng hoa trâm, ánh mắt mang chút mê say, trong lòng rạo rực và vui sướng vạn phần.
"Hôm đó A Uyển nhất định là đẹp như thiên tiên."
Cuối cùng, hắn cúi người vùi mặt sâu vào cổ nàng, thấp giọng nỉ non: "Đừng sợ ta, A Uyển."
Hôm sau lúc Lâm Uyển tỉnh lại, người bên cạnh đã vào triều.
Sau khi tỉnh lại nàng không ngồi dậy ngay, chỉ thất thần nhìn trướng đỉnh màu vàng sáng treo cao, hồi tưởng lại cảnh tượng đêm qua hắn phát cuồng.
So với lần trước hắn nổi điên cầm kiếm chỉ vào hai đứa nhỏ, đêm qua hắn nửa đêm điên cuồng xông ra khỏi đại diện càng xem như là chứng thực bệnh điên của hắn.
Dù nàng không biết rốt cuộc mình đã làm chuyện ác gì thương thiên hại lý, hại hắn đến nông nỗi hôm nay, nhưng trải qua ngày hôm qua, cuối cùng nàng không thể phủ nhận là bệnh điên của hắn thật sự vì nàng mà nên.
Giờ khắc này nàng chỉ cảm thấy hết sức hoang đường, chốc lát lại chán nản mệt mỏi.
Năm đó nàng ở cửa hàng son phấn bị hắn vô tình đánh rơi mũ mạng, khi đó có lẽ nàng và hắn chỉ coi đây là một khúc nhạc dạo cực kỳ bé nhỏ mà thôi. Nhưng ai có thể ngờ tới, trong mười mấy năm sau, bọn họ liên tục vướng mắc không thôi, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.
Về phần ai đúng ai sai, sớm đã thành mớ bòng bong, truy cứu đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Nàng nhìn quanh tòa cung điện hoa lệ này, chỉ biết nửa đời sau của nàng sẽ tiếp tục dây dưa cùng hắn ở đây, đến chết mới thôi.
Trong Dục Chương cung, lúc rảnh rỗi Điền Hỉ chống gậy ra ngoài điện, đứng trên bậc cao trông về phía Càn Thanh Cung hướng Bắc.
Nhưng từ xa nhìn lại, trên con đường giữa tường cung cao cao thông về phía Dục Chương cung vẫn không có cung nhân đến truyền lời.
Vào cung đã vài ngày nhưng vị ở Càn Thanh cung chưa từng triệu kiến Thái tử qua lần nào.
Điền Hỉ cảm thấy mình thật mâu thuẫn, đã sợ Thái tử thân cận vị nương nương kia chọc Thánh thượng không vui, nhưng lại sợ Thái tử và nàng quá xa cách.
Những năm đầu, hắn ta theo Thánh thượng ở trong cung quá nhiều năm, quen tai quen mắt những chuyện trong hậu cung, nhất là sóng ngầm tranh sủng đoạt đích dữ dội càng hiểu biết không ít.
Tuy rằng bây giờ trong cung chỉ có độc vị nương nương kia, Thái tử không có Hoàng tử cùng cha khác mẹ tranh sủng, nhưng từ xưa đến nay, tranh sủng đoạt đích này há chỉ là huynh đệ cùng cha khác mẹ?
Nhất là Thái tử không lớn lên bên cạnh như vậy, chỉ sợ tình cảm sẽ càng hời hợt. Nếu sau này vị chủ tử kia sinh thêm tiểu Hoàng tử, vậy Thái tử sao có thể so được với huynh đệ nuôi lớn dưới gối từ nhỏ?
"Điện hạ có nhớ nương nương không?" Điền Hỉ càng nghĩ càng bất an, càng nghĩ càng cảm thấy không thể để cho Thái tử xa cách với vị nương nương kia, bèn dỗ dành Thái tử, nói: "Khó khăn lắm điện hạ và nương nương mới mẹ con đoàn tụ, người không muốn đi thăm nương nương, thân cận với nương nương hơn chút sao?"
Tấn Nghiêu đang buồn chán chơi với vòng cửu liên, nghe vậy hô hấp ngưng lại.
Điền Hỉ thử thăm dò hỏi: "Tìm thời gian qua..."
"Không đi."
Tấn Nghiêu thẳng thừng ngắt lời hắn ta. Điền Hỉ còn muốn nói nữa, nhưng cậu ta đã xoay người, cúi đầu giả vờ chơi vòng cửu liên, không để ý đến hắn ta nữa.
Điền Hỉ chỉ đành tiếc nuối từ bỏ. Sau đó hắn ta lại khập khễnh đi ra ngoài điện, tiếp tục nhìn Càn Thanh cung phía xa, ký thác hy vọng vào nương nương triệu gọi.
Lúc này Tấn Nghiêu mới hít thở sâu một hơi.
Trong cung yên ổn không dễ, loại bình an vô sự như thế này càng tốt, không cần rước thêm rắc rối.
Bên phía Càn Thanh cung, hắn chỉ cần mỗi mười lăm cùng Mộc Phùng Xuân qua thỉnh an nàng là được, giống như quỹ đạo kiếp trước.
Ngoài cung có rất nhiều người muốn vào cung bái kiến Hoàng hậu nương nương tương lai, có người muốn đến dò la thực hư, có người muốn lộ mặt làm quen, có người muốn xem xét cơ hội bỏ phe cánh lấy lòng, còn có như Lâm gia, Hàn gia muốn vào cung thăm người thân.
Nhưng tất cả điều bị Thánh thượng lấy lý do cơ thể nàng không khỏe để gạt đi.
Lâm Uyển trong cung bị phong bế tai mắt, hoàn toàn không biết những điều này.
Đồng thời, tin tức của nàng cũng bị phong tỏa chặt chẽ, người ngoài cung càng thấy nàng thần bí.
Tấn Trừ không yên lòng bất luận kẻ nào khác ngoài hắn, cảm thấy những người khác đều có khả năng hại nàng. Thời gian càng lâu, hắn càng đa nghi, thậm chí ngay cả những cấm quân lai lịch sạch sẽ và trung thành ở Càn Thanh cung, hắn cũng bắt đầu mơ hồ không tin được.
Hắn lệnh người chế tạo riêng cho nàng một bộ áo giáp, mỗi ngày trước khi hắn lên triều sẽ ép nàng mặc vào, cho đến khi hắn hạ triều mới có thể cởi.
Áo giáp kia nặng nề, Lâm Uyển sao có thể mặc quen.
Nàng không muốn mặc, nhưng chuyện khác hắn có thể theo nàng, đối với việc này thái độ hắn kiên quyết như lúc hắn vào triều nhốt nàng trong Càn Thanh cung, một bước cũng không nhường.
Dưới sự nhẫn nhịn đủ điều, cuối cùng nàng mặc lên áo giáp nặng nề như mong muốn của hắn.
Móc cài của áo giáp ở sau lưng cho nên nàng không thể nào tự cởi xuống, chỉ có thể đợi hắn hạ triều trở về.
Mỗi ngày, sau khi hắn vào triều, nàng bị giáp sắt nặng nề bọc như người gỗ, cố định trên giường ngự.
Thường ngày nàng còn có thể đứng dậy cho cá ăn, nhưng từ lúc thêm chiếc giáp sắt này, nàng không làm được cái gì. Giáp sắt nặng nề bó chặt nàng, làm nàng chuyển động một bước cũng cảm giác như ngàn vạn chiếc khóa nặng lôi kéo, bước đi khó khăn, cho nên chỉ có thể cố gắng thôi đi lại, sau đó cứ ngây ngẩn nhìn về phía ngoài điện như vậy, vừa nhìn là hơn nửa ngày.
Có đôi khi nàng cảm thấy, cứ tiếp tục như thế này nữa, có lẽ người điên sẽ là nàng.