Xiềng Xích (Gông Xiềng)

Chương 111: Ta chờ người




Tháng ba năm Kiến Nguyên thứ mười lăm.
Hơn nửa năm chuẩn bị, triều đình đã chỉnh đốn xong binh mã, chuẩn bị đầy đủ lương thảo, sẵn sàng ra trận, bày thế trận đón quân địch, đại quân có thể khởi hành bất cứ lúc nào.
Trong Càn Thanh cung, Tấn Trừ giang hai tay trước giá gỗ, đứng bất động để Lâm Uyển mặc khôi giáp cho hắn.
Lót bụng giáp, bụng giáp, hộ eo, giáp ngực, mảnh che tay, siết lụa... Áo giáp mặc phức tạp, nhưng nàng không ngại phiền phức mặc từng món cho hắn, ngay cả động tác cài bao cổ tay cho hắn cũng chăm chú và cẩn thận như vậy.
Từ đầu đến cuối ánh mắt hắn đều di chuyển theo nàng, không mảy may nỡ rời. Dù là động tác nhỏ nàng vê ngón tay, hắn cũng quyến luyến vạn phần, hận không thể khắc vĩnh viễn mọi cử động của nàng vào trong mắt, ghi tạc đáy lòng.
Lâm Uyển giũ áo choàng, nhón chân lên muốn buộc cho hắn.
Hắn bèn khom người cúi đầu, cánh tay nàng vòng qua cổ hắn, khoác áo choàng đỏ thẫm lên lưng hắn, sau đó hắn nhìn nàng hơi ngửa mặt, mặt mày dịu dàng buộc dây cho hắn.
"Buộc chặt không?"
"Không chặt, vừa vặn."
Hắn trả lời không chút suy nghĩ, ánh mắt từ đầu đến cuối không chịu xa rời khuôn mặt nàng.
Nàng sao biết được, ngay từ năm đó mới bắt đầu kết giao cùng nàng, hắn đã từng tưởng tượng đến, trong mộng cũng thường mơ thấy khung cảnh như vậy.
Khi đó làm sao hắn biết, khung cảnh hắn tâm tâm niệm niệm, cho đến hôm nay mới thực hiện được.
Lâm Uyển quay người nâng mũ trụ, hắn lại cúi đầu để nàng cẩn thận đội lên đầu cho.
Ngón tay mềm mại lướt qua tua mũ trụ màu đỏ, lúc nàng đang định thu tay về, hắn lại đột nhiên vươn tay bắt được tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
"A Uyển, nàng sẽ nhớ ta chứ?"
Lâm Uyển ngước mắt nhìn hắn. Nam nhân trước mặt tóc mai như dao cắt, phong thái hiên ngang, lúc này thêm một thân áo giáp, khí chất trang nghiêm, càng tôn thêm vẻ anh tuấn uy vũ, oai phong lẫm liệt cho hắn.
Nàng bất chợt có phần thất thần, nàng nhớ tới hắn lúc thiếu niên.
Khi đó người đời đều biết hắn công tử bột, nhưng nàng biết tâm nguyện trong lòng hắn đó chính là một ngày nào đó có thể rong ruổi sa trường như phụ thân hắn, làm một đại tướng uy phong hiển hách.
Nhưng vận mệnh không cho hắn trở thành thiếu niên tướng quân, mà đẩy hắn lên bảo tọa đế vương.
"Sẽ." Nàng nói: "Lúc nhớ tới người, ta sẽ viết thư cho người, được chứ?"
Những lời này của nàng khiến trong mắt hắn nóng lên, suýt nữa xúc động rơi nước mắt.
Giờ khắc này hắn có một loại kích động, hận không thể cởi bỏ áo giáp mũ trụ ngay tại chỗ, hủy bỏ quyết định ngự giá thân chinh, mặc kệ thiên hạ ra sao, hắn chỉ muốn bên cạnh nàng, cùng nàng sớm tối không xa rời.
Nhưng cuối cùng hắn cắn chặt răng, ra sức kìm nén khát vọng muốn xé rách lồng ngực chui ra.
Cả đời này của nàng đã bị hắn bức bách nửa đời.
Đủ rồi, nàng đã làm đủ rồi.
Thời gian còn lại hãy để hắn thay nàng làm chút gì đi.
Hắn sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng lúc sinh thời của nàng, không cho cuộc đời này của nàng để lại một chút tiếc nuối nào.
"A Uyển, chờ ta trở về, ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng."
Lâm Uyển cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn, buông mi mắt, nói khẽ: "Được, ta chờ người."
Tấn Trừ nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng. Trước lúc hốc mắt nóng lên, hắn cắn răng nhắm mắt, hơi thở đè nén gần như run rẩy.
Mùng mười tháng ba là ngày đại quân khởi hành.
Trước con đường đế vương, đại quân cử hành nghi thức tuyên thệ trước khi xuất quân.
Thánh thượng một thân áo giáp đứng trước bàn cao, tay cầm trường kích, mắt đầy uy hiếp.
"Chuyến này Bắc đạp Thát Đát, Nam dẹp Man Kinh, Tây bình Nhung Di, chúng tướng sĩ có lòng tin bách chiến bách thắng, không gì không đánh được, dựng nên công lao thiên cổ chưa từng hay không?"
"Có! Có!"
Tiếng hô động trời, sĩ khí dâng cao.
"Tốt!" Hắn giơ trường kích chỉ thẳng trời xanh, hô lớn. Hắn nhìn ba quân, nghiêm nghị quát: "Vậy chư vị hãy theo trẫm cùng nhau san bằng Man di, khai cương khuếch thổ, làm cho thiên hạ yên ổn, làm cho bốn bể thanh bình, cùng nhau kiến lập thiên bình thịnh thế trước đây chưa từng có!"
Ba quân nhất tề hô lớn, tiếng hô chấn động đất trời, khí thế hùng tráng.
Đưa người ngàn dặm, cuối cùng rồi cũng nói lời biệt ly. Tại mười dặm ngoại ô Kinh thành, Thánh thượng hạ lệnh văn võ bá quan không đưa tiễn nữa.
"Quân quốc đại sự bàn giao cho chư vị, có việc do dự không quyết thì để Hoàng hậu định đoạt."
Văn võ bá quan đều đồng ý.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía Lâm Uyển, hắn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhiều đến nỗi khiến hắn không biết bắt đầu nói từ đâu.
"Chờ ta trở về."
Giọng nói hắn khàn khàn không lưu loát, sau đó hắn không dám chần chừ quay người, giẫm bàn đạp lên ngựa, chỉ huy ba quân tiến lên.
Lâm Uyển vẫn đứng tại chỗ nhìn theo hướng đại quân rời đi hồi lâu.
Mãi đến khi đội ngũ cuồn cuộn không thấy bóng nữa, nàng mới chuyển ánh mắt nhìn về phía chân trời.
Gió dịu nắng sáng, mây cũng nhạt, gió cũng thanh, nắng ấm vừa đẹp.
Nàng cầm khăn che môi, kìm lại tiếng ho khan sắp ra miệng.
Nàng sẽ ở trong kinh chờ tin tức khải hoàn các tướng sĩ truyền đến, cũng sẽ chờ đến khi nhìn thấy thiên hạ thịnh thế này ngày một tốt đẹp.
Thái tử cũng nhìn về phía đại quân rời đi rất lâu.
Thời gian này kiếp trước, phụ hoàng cũng ngự giá thân chinh, nhưng không phải vì triều đình bách tính, càng không phải là vì thiên hạ, chỉ vì phát tiết. Mấy năm đó dốc hết binh lực, quốc khố trống rỗng, dân sinh khó khăn, tiếng bách tính kêu than dậy trời, nạn dân không cửa cầu sinh, rất nhiều châu huyện cầm vũ khí nổi dậy.
Nhưng kiếp này đã khác. Bách quan đồng tâm hiệp lực, tướng sĩ khí thế dũng mãnh, bọn họ góp sức đồng lòng, vì quốc gia thiên hạ này.
Không hiểu sao cậu ta cảm thấy trong mắt nóng hổi, như có luồng nhiệt nóng không tên dần dần sinh ra trong cõi lòng chết lặng của cậu ta.
Kể từ ngày đó trọng sinh, đối với triều đình này, thậm chí đối với người xung quanh, bất luận là phụ hoàng mẫu hậu cậu ta cũng vậy, bất luận văn võ bá quan cũng thế, lại hoặc là đối với những lê dân bách tính kia, cậu ta có một thái độ tránh né không quan tâm đến. Nhưng hôm nay cảm nhận rõ ràng sự chuyển biến này, trông thấy thiên hạ tốt đẹp đang dần thành hình, trong lòng cậu ta đang từ từ dâng lên sức mạnh không tên.
Quốc gia, thiên hạ. Thái bình, thịnh thế.
Sau khi Thánh thượng đi rồi, triều đình được Hoàng hậu và Thái tử duy trì vẫn vận hành như thường lệ.
Mỗi ngày trên triều nghị, ngoại trừ phải để ý tới chiến sự ngoài tiền tuyến, còn phải xử lý chính sự các nơi báo cáo.
Mười mấy năm qua, Lâm Uyển nhìn Tấn Trừ cản tay triều thần, cân bằng triều đình, xử lý chính sự như thế nào, có thể nói có lợi không nhỏ. Ở bên cạnh hắn, nàng học được rất nhiều, cũng ngộ ra rất nhiều, cho nên bây giờ trấn giữ Kim Loan điện, chủ trì triều nghị, xử lý mọi việc chính vụ, nàng đều có thể ứng đối.
"Thái tử, lần xuất chinh này, con có biết vì sao phụ hoàng con nhất định phải ngự giá thân chinh không?"
Sau khi tan triều, nàng gọi Thái tử vào cung nàng, dò hỏi cậu.
Thỉnh thoảng những lúc tinh thần còn tốt, sau khi tan triều nàng sẽ gọi Thái tử tới hỏi thăm bài tập của cậu, hoặc là hỏi cậu những tâm đắc khi tham dự triều nghị trong triều.
Thái tử nghe xong liền nói: "Man di xưa nay hung mãnh, vùng đất bọn họ trú đóng phần lớn dễ thủ khó công, trận xuất chinh lần này ác liệt. Phụ hoàng ngự giá thân chinh có thể làm phấn chấn lòng quân, cổ vũ sĩ khí, đồng thời cũng uy hiếp quân địch, để chiến cuộc bên ta càng có lợi hơn."
Lâm Uyển bảo cậu ngồi xuống bên giường, cầm ấm trà trên bàn vuông rót cho cậu chén trà nóng.
"Đúng là như thế, nhưng mà còn có nguyên nhân quan trọng hơn."
Nàng cầm trà sâm bên cạnh nhấp cho nhuận giọng, một lát sau mới từ từ nói tiếp: "Nếu lần này xuất chinh chỉ khoảng chừng một hai năm thì không sao, nếu triều Tấn thành lập mấy đời, triều chính vững chắc, lòng dân hướng về cũng còn được, nhưng mấu chốt là lần đại chiến này ít nhất đặt nền móng ba, năm năm, mà triều ta đến nay cũng chỉ hai đời, còn kém xa mới đạt đến mức để thiên hạ bách tính công nhận cao, đây là vấn đề."
"Tướng bên ngoài có thể không chịu quân lệnh, huống chi bổn triều còn có tiền lệ soán vị, ai có thể cam đoan những đại tướng tay cầm binh quyền sau này sẽ không nảy sinh dã tâm, sau đó mang lòng noi theo tổ phụ con?"
Lời này là đại nghịch bất đạo, nhưng Lâm Uyển cảm thấy những điều này đều là sự thật, không có gì là tị húy.
"Tổ phụ con lấy quân công lập nghiệp, cuối cùng phản tiền triều để thiên hạ này đổi họ. Mà thành viên cốt cán là dựa vào năm đó phụ hoàng con tranh đấu giành thiên hạ tích lũy được, dù năm đó thân là Thái tử vẫn có thực lực hô hào với tổ phụ con, cuối cùng phản tổ phụ con, leo lên vị trí chí cao hắn nên làm."
Trong lúc Thái tử đang suy tư, cuối cùng nàng nói: "Trên tiền tuyến là dễ dàng bồi dưỡng tình cảm với thuộc hạ nhất, phát triển dòng chính của mình cũng càng thêm dễ dàng. Dưới tiền đề triều đình an ổn, phụ hoàng con ngự giá thân chinh là lựa chọn tốt nhất."
Lúc Thái tử bước ra cửa lớn Càn Thanh cung, không nhịn được quay đầu ngắm nhìn.
Cậu ta có thể cảm nhận được nàng ký thác kỳ vọng cao với cậu ta, không đơn thuần là Hoàng hậu với Trữ quân, còn có mẫu thân đối với nhi tử.
Nàng cũng có mấy phần xem trọng đứa con trai này của nàng đi. Cậu ta biết những năm gần đây nàng không chỉ quan tâm đến việc học của cậu ta, cũng quan tâm đến cuộc sống thường ngày của cậu, biết cậu ta thích ăn điểm tâm, cũng biết cậu ta thích uống trà.
Kiếp trước, nàng hồi cung lúc cậu ta đã chín tuổi.
Cậu ta sống một mình trong bầu không khí chuyên chế chín năm, đương nhiên vừa mù mờ vừa xa lạ với người được gọi là mẫu thân bỗng nhiên xuất hiện. Mà nàng thì sao, đột nhiên bị phá vỡ cuộc sống yên bình, đột nhiên bị cưỡng ép mang vào cung, nàng ốc còn không mang nổi mình ốc, sợ là cũng không biết nên đối mặt với cậu ta thế nào.
Mẹ con đều là lạnh nhạt với nhau, chưa từng giao lưu thấu hiểu, sau đó một loạt những chuyện về sau dồn xuống, cho nên trong xa cách hờ hững bọn họ càng đi càng xa...
Khi đó cậu ta tự cho là cậu ta không thèm để ý, không thèm quan tâm thái độ của nàng với cậu ta, cũng không thèm bận tâm nàng sẽ như thế nào.
Nhưng làm sao có thể không thèm để ý, nếu như không để ý, vậy vì sao khi đó cậu ta oán, vì sao hận, vì sao buồn?
Cậu ta lắc đầu cười khổ, thiên tính mẹ con không làm trái được.
Nhưng mà kiếp này không giống như kiếp trước, nàng san sẻ một phần tình yêu dành cho Mộc Phùng Xuân sang cho cậu.
Năm Kiến Nguyên thứ hai mươi, đại quân triều đình chinh phạt Man Kinh phía Nam.
Đây là chiến dịch cuối cùng sau khi phạt Bắc bình Tây.
Trong noãn các Càn Thanh cung, Lâm Uyển được người đỡ ngồi dậy, dựa vào bên giường, cầm lấy gói bọc cung nhân đưa tới, chậm rãi mở ra.
Bắt đầu từ khi hắn ra ngoài chinh chiến, cách mỗi một tháng, triều đình sẽ nhận được tình hình chiến trận từ tám trăm dặm tiền tuyến khẩn cấp truyền đến, chuyển đến cùng còn có một gói bọc. Chúng thần đều ngầm hiểu với nhau, đây là Thánh thượng cố ý cho Hoàng hậu nương nương.
Trong gói bọc phần lớn gồm những món đồ chơi khác nhau hắn thu thập được, có đôi khi là có lẽ hắn thấy trâm vòng đẹp mắt trong cửa hàng nào đó, động lòng mua cho nàng, có đôi khi có lẽ thấy đồ chơi của trẻ con bản xứ thú vị, cũng tâm huyết dâng trào mua gửi cho nàng.
Tựa như về lại hơn hai mươi năm trước, nàng còn là nữ tử không tiện thường ra ngoài dạo phố, mỗi lần hắn thấy trên đường món đồ chơi thú vị hiếm lạ, luôn luôn muốn lén đưa tới cho nàng.
Nàng vuốt những đồ vật nhỏ thú vị trong bọc, khóe môi không kìm được khẽ cong lên.
Nàng cầm phong thư trong bọc, cởi sáp ong, sau đó cẩn thận lấy ra một xấp giấy thật dày trong đó.
Bên trên, hắn ghi lại tỉ mỉ tất cả những điều chứng kiến ở nơi hắn đến, ghi lại phong tục địa phương, ghi lại chuyện lý thú trong quân, cũng ghi lại nỗi nhớ với nàng.
Cuối thư, vẫn viết một lời như cũ: A Uyển, chờ ta.
Ánh mắt Lâm Uyển ngắm nghía mãi câu chữ này, trong mắt chứa đầy nhu hòa.
Ta chờ người - Nàng thầm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.