Mùng mười tháng chín là sinh nhật Phượng Dương công chúa.
Đối với vị đã từng là Quý phi, bây giờ là Công chúa tân triều này, các quan lại quyền quý trong Kinh thành vẫn giữ thái độ quan sát. Thân phận của Phượng Dương công chúa quá nhạy cảm, bọn họ không dám qua lại thân thiết với phủ Công chúa, chỉ sợ rước phải nghi kỵ của bên trên, nhưng lại không dám xa lánh quá mức. Dù sao phủ Công chúa cũng không phải trước cửa đìu hiu, ngược lại ba lần bảy lượt nhận ban thưởng từ trong cung, như vậy xem ra Thánh thượng vẫn rất hậu đãi với Phượng Dương công chúa.
Hôm sinh nhật Phượng Dương công chúa, trong phủ mở tiệc linh đình chiêu đãi khách khứa.
Phàm là người nhận được thiếp mời đều đánh xe đến chúc mừng, bất kể trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt vẫn phải giữ hòa khí.
Trong phủ Công chúa đông như trẩy hội, náo nhiệt vô cùng.
Thái tử cũng đích thân tới tặng lễ vật.
Phượng Dương công chúa tự mình nghênh đón Thái tử vào hoa tạ trong đình viện.
Xung quanh hoa tạ treo rèm lụa cao, bên ngoài nước non bao quanh, hoa cỏ thấp thoáng, cảnh sắc hợp lòng người.
"Điện hạ đến đây quả thực làm cho phủ Công chúa nhà tranh rực rỡ."
Phượng Dương công chúa vận một thân cung gấm dài đỏ thẫm, khoác dải lụa vàng nhạt, chải đọa mã kế, cài nghiêng kim bộ dao, thêm mấy phần kiều diễm mỹ lệ so với vẻ ung dung cao quý lúc làm Quý phi năm đó.
Tấn Trừ ngồi bên cửa sổ, nghe vậy thì cười nói: "Cô cháu nhà mình, sao phải nói những lời khách khí này. Huống hồ sinh thần của cô mẫu, chất nhi sao có thể không đến chúc mừng."
Phượng Dương công chúa nhìn nam tử cẩm y hoa phục đang ngắm nhìn phía đối diện hoa cư, trước mắt không khỏi hiện lên bóng hình của một thanh niên khác. Không cao lớn, không tuấn tú, nhưng hiếu thảo với nàng ta. Mỗi lần vào ngày sinh nhật nàng ta, chắc chắn hắn sẽ tới dập đầu, dâng trà, vắt óc suy nghĩ dâng món quà làm cho nàng ta vui vẻ...
"Còn nhớ năm đó mỗi lần vào ngày sinh nhật cô mẫu, ta và biểu đệ đều sẽ đến dập đầu chúc thọ với người. Bây giờ lại là cảnh còn người mất."
Tấn Trừ thở dài: "Mỗi lần nhớ tới đều tiếc nuối vô cùng."
Phượng Dương công chúa giật mình, trên mặt thoáng qua vẻ không được tự nhiên.
"Là nó không có phúc. Tất thảy đều là số mệnh, cũng không trách ai được."
Phượng Dương công chúa nhìn cảnh vật bên ngoài, chuyển chủ đề: "Nếu bàn về thưởng cảnh thu, vẫn là ngồi ở Lâm Thủy điện trong cung mới gom hết sắc thu khoáng đạt tráng lệ vào mắt. Điện hạ nhìn quen cảnh trong cung rồi, bây giờ đến nhà nhỏ này của ta vẫn nhìn quen mắt cảnh trí thô sơ này sao?"
Tấn Trừ phóng tầm mắt ra ngoài, lại nói: "Ta cảm thấy vẫn tốt. Chỉ sợ cô mẫu mới không quen."
Phượng Dương công chúa thoáng trầm mặc, sau đó mới nói: "Lúc trước đúng là nhìn không quen, nhưng lâu dần cũng cảm thấy phủ Công chúa này kỳ thực cũng không thiếu thứ gì so với trong cung, ngược lại còn thoải mái tự tại hơn chút."
Tấn Trừ nhìn người phục sức cao quý phía đối diện. Ăn vận hoa lệ, khí sắc cũng tốt, trông có vẻ sống không tệ.
"Cô mẫu có thể nghĩ thoáng đương nhiên là tốt nhất."
Phượng Dương công chúa buông tiếng thở dài: "Đúng vậy, thông suốt rồi, cuộc sống bây giờ thực ra cũng không có gì không tốt."
Đoạn, nàng ta đưa tay chậm rãi xoa lên bụng, trên mặt lộ ra ý cười thật lòng: "Cuộc sống của người ở lại vẫn phải tiếp diễn. Huống hồ, dù sao bây giờ ta cũng phải suy tính cho nó."
Tấn Trừ kinh ngạc giây lát. Ánh mắt hắn hơi chuyển động, rồi lại thản nhiên dời mắt đi, cười chúc mừng một tiếng.
Sau khi Thái tử rời đi, Phò mã ở trong các nhỏ mới nhẹ chân nhẹ tay bước đến, thân mật xoa bóp vai cho Phượng Dương công chúa.
"Vì sao điện hạ không đưa trực tiếp phương thuốc bổ kia cho Thái tử."
"Ngươi thì biết cái gì. Bây giờ mới chỉ là bước đầu thăm dò lẫn nhau, tự nhiên nói những lời này, chính là thấy người sang bắt quàng làm họ." Phượng Dương gảy móng tay sơn đỏ, nói: "Không thể vội vàng, dù gì cũng phải chọn thời cơ thích hợp."
Phò mã vội nói: "Vẫn là điện hạ mưu tính sâu xa."
Phượng Dương nhìn nước non bên ngoài, không nhịn được lại đặt lên bụng.
Mỗi cành cây cọng cỏ, mỗi ngọn núi dòng nước ở phủ Công chúa này mặc dù không sánh bằng hoàng cung, nhưng cũng tôn quý mà những quan lại hiển hách khác khó với tới.
Nếu không tìm một chỗ dựa, vậy vinh hoa phú quý đó có thể duy trì được bao lâu.
Người nương nhờ vào Thái tử không đếm xuể, mà thế lực trong ngoài cung nàng ta tạo dựng những năm gần đây không còn lại nhiều, chỉ sợ Thái tử cũng không thèm để mắt.
Nếu như muốn tăng thêm giá trị, vậy không thể tránh khỏi phải tìm cơ hội khác.
Hiện giờ nàng ta nhìn ra được, Lâm gia nữ kia là cơ hội tốt hiếm có.
Nếu nàng ta có thể giúp Thái tử như ý nguyện, vậy Thái tử chắc chắn sẽ thân cận và tín nhiệm nàng ta thêm mấy phần.
Trước đó không phải nàng ta không nghĩ tới tặng nữ tử cho Thái tử, nhưng chưa đợi nàng ta bắt tay hành động, đã có người không kịp chờ đợi dò đường trước.
Nghĩ đến Bình hầu kia bị người của phủ Thái tử đuổi đến mặt mày xám xịt, nàng ta không khỏi thầm thấy may mắn, may là không hành động trước.
Gãi ngứa sai chỗ là chuyện bực mình thế nào.
Phượng Dương rũ mắt suy nghĩ, xem ra Thái tử có tâm tư không bình thường với Lâm gia nữ kia.
"Nhưng mà điện hạ, nếu như người thật sự trợ giúp nữ nhân bên ngoài kia của Thái tử sinh Hoàng trưởng tôn, vậy chỗ Thánh thượng..."
Giọng nói của Phò mã chợt vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng ta.
Phượng Dương lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, Phò mã thấy vậy vội nói: "Ta chỉ sợ đến lúc đó tình hình sẽ bất lợi cho người."
"Quản tốt cái miệng của mình là được."
Phượng Dương nhìn hắn, đột nhiên cười dịu dàng: "Không quản được, bản cung không ngại để ngươi nối gót Phò mã tiền nhiệm."
Phò mã giật thót một cái.
Kết cục của Phò mã tiền nhiệm quả thực thảm khốc. Nghe nói là vì Phượng Dương công chúa làm loạn trong cung mà bị trong cung phái người tới, một đao chém chết.
Vốn còn hẹn đám bạn bè mấy ngày nữa tụ hội, hắn ngẫm lại nên từ chối không đi thì hơn, nếu như say rượu vô tình tiết lộ cái gì chọc Công chúa chán ghét, vì trả thù hắn mà vào cung náo loạn, vậy thì thật sự mất mạng.
***
Tấn Trừ vẫn cách ba ngày ghé qua một lần.
Vì nguyên nhân sức khỏe của Lâm Uyển, mấy lần gần đây hắn cũng không hành sự, chỉ đút nàng uống thuốc. Đợi khi đút nàng uống xong thuốc, hắn ngồi lại một lát rồi sẽ đi.
Lâm Uyển vẫn như cũ không nói một lời, hai mắt nhìn chăm chăm đỉnh trướng chứ không nhìn hắn, không cho hắn một chút phản ứng. Nhưng lúc thìa chạm vào cánh môi, nàng vẫn mở miệng uống thuốc kia xuống.
Thỉnh thoảng mấy lần cánh môi nàng vô thức mím lại, hắn sẽ lạnh nhạt buông ra một câu, đại loại là bảo ai đó của Lâm gia tới đút cho nàng.
Đến khi bát thuốc thấy đáy, mặt mày sắc bén của hắn sẽ giãn ra, có vẻ vui mừng.
Thường thường lúc đó hắn sẽ đặt bát thuốc sang một bên, sau đó vén góc chăn đưa tay vào, bàn tay dày dặn phủ lên bụng mềm của nàng, chậm rãi vuốt ve.
Như mang chút dịu dàng, lại như mang chút chờ mong.
Thế nhưng chỉ trong chớp mắt hắn lại rút tay về, thu lại hết cảm xúc trên mặt, đứng dậy rời đi.
Non nửa tháng sau, sắc mặt Lâm Uyển tốt hơn trước, thân thể cũng khỏe hơn không ít, không suy yếu như trước nữa.
Sau đêm này, Tấn Trừ không vội đút thuốc trước tiên, hắn quan sát nàng mấy lần, sau đó đưa tay bắt đầu cởi phát quan, tháo đai lưng.
Điều khác biệt so với trước kia là người trên giường không còn tỏ ra chết lặng vô tri vô giác nữa, mà là nghiêng mặt, từ từ nhìn về phía hắn.
Đôi mắt không phải đỏ ngầu điên cuồng, cũng không phải trống rỗng như nước đọng, mà là mang theo sự bình thản kỳ lạ, chậm rãi rơi trên mặt hắn.
Động tác cởi nút áo của Tấn Trừ chưa ngừng lại, không hề chớp mắt đối diện với nàng.
Hắn vốn cho rằng nàng sẽ mở miệng nói gì đó, nhưng đợi hắn cởi sạch quần áo lên giường, từ đầu đến cuối vẫn không thấy nàng thốt ra nửa chữ.
Ngay cả cánh môi cũng chưa từng mấp máy.
Hầu kết hắn chuyển động mấy phen. Sau đó hắn cụp mắt, không nói một lời xốc chăn trên người nàng lên.
Đêm cuối thu, gian phòng ánh nến mờ ảo, nhiệt độ bắt đầu không ngừng tăng lên.
Quấn quýt, nóng bỏng. Mồ hôi nhễ nhại.
Dù thở gấp nhưng từ đầu đến cuối nàng không rên một tiếng. Chỉ là ánh mắt vẫn rơi trên mặt hắn như cũ, di động theo động tác hắn.
Hắn bị ánh mắt này của nàng quấy nhiễu đến tâm phiền ý loạn. Kiềm chế lời chất vấn muốn thốt ra, hắn dứt khoát nhắm mắt, để bản thân hoàn toàn đắm chìm trong cơn tình này.
"Có phải ngươi..."
Đột nhiên vang lên giọng nói yếu ớt đứt quãng, làm hắn tưởng là nghe nhầm.
Nhưng hắn vẫn mở mắt ra.
Đôi mắt nhìn thẳng vào hắn kia lại không còn bình thản, ngược lại mang vẻ sắc bén, như đang chăm chú quan sát.
Không đợi trong lòng hắn nổi lên kinh ngạc đã thấy nàng đột nhiên giơ cánh tay lên, ngay lúc hắn chưa kịp chuẩn bị, hai tay nàng ôm lấy cổ hắn.
Thân thể hắn chợt cứng đờ, động tác theo đó mà ngừng.
Lòng bàn tay non mềm ẩm ướt ấn lên gáy hắn, dùng sức kéo người hắn xuống. Hắn cảm nhận rõ ràng bờ môi mềm mại của nàng cọ qua gương mặt hắn, sau đó rơi vào tai hắn, chậm rãi mấp máy môi, hơi thở ướt át không ngừng thổi bên tai hắn.
"Có phải ngươi... hận ta hay không?"
Nàng nói từ từ mà khe khẽ, từng chữ hắn đều nghe được rõ ràng, nhưng hồi lâu mới phản ứng được rốt cuộc nàng đang nói gì.
Không rõ tại sao Tấn Trừ giật giật môi, sau đó trầm mắt chống cánh tay muốn dậy.
Không ngờ hai cánh tay sau cổ hắn lại càng ôm chặt, đôi môi bên tai dán lại càng gần.
Hắn không cử động nữa, mặc nàng ôm càng thêm sát.
"Ngươi hận ta, không chỉ vì ta lừa ngươi, mà nhiều hơn là hận ta... không yêu ngươi."
Ba chữ cuối cùng vừa dứt, Tấn Trừ lập tức tái mặt.
Hắn đột nhiên đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Uyển, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Lâm Uyển cũng nhìn thẳng vào hắn, hỏi từng câu từng chữ: "Ngươi hận ta... không yêu ngươi? Có đúng không?"
Tấn Trừ cắn răng cười lạnh, vừa định bác bỏ, nhưng lại nghe nàng liên tục chất vấn.
"Ngươi từng bước bức bách, chính là ép ta đi vào khuôn khổ, ép ta yêu ngươi, có đúng không?"
"Không, có lẽ nói chính xác là ngươi hy vọng ta có thể trở thành A Uyển lúc trước? Có phải không!"
"Ngươi hy vọng quá khứ tái diễn, ngươi hy vọng khoảng thời gian năm năm đó chưa từng tồn tại."
"Cho nên ngươi ép ta quên đi quá khứ. Ngươi hy vọng ta có thể hoàn toàn quên đi người và chuyện trong năm năm này, giống như trước kia, chưa từng thay đổi!"
"Thậm chí ngươi cho rằng, ta sinh con cho ngươi là có thể từ Lâm Uyển trở lại thành A Uyển!"
Lâm Uyển nhìn hắn chòng chọc: "Ngươi chỉ muốn A Uyển lúc trước! Nhưng con người sao có thể trở lại trước kia? Ta lúc trước và ta hiện tại hoàn toàn là hai người!"
Hai chữ "A Uyển" kích thích đầu hắn đau như muốn nứt ra.
Hắn trợn mắt nhìn nàng như sắp rách mí mắt.
Lâm Uyển chỉ vào mình: "Ngươi không rõ sao? Không ai có thể quay về quá khứ. Ngươi nhìn kỹ lại ta đi, đã thay đổi rồi. Cho dù ngươi bức tử ta, ta cũng không trở thành được người trong ký ức của ngươi!"
"Ngươi hiểu chưa?" Nàng gần như sụp đổ hỏi hắn: "Ngươi buông tha ta có được không? Cho dù ngươi bức chết ta thì có ích lợi gì!"