Đội ngũ đón dâu của Thái tử rầm rộ, xe vàng bánh nạm ngọc, yên rủ óng tua dài, phía sau mười dặm hồng trang uốn khúc, khung cảnh hết sức tráng lệ.
Đội ngũ đi qua phố dài, ngang qua mặt cầu, vòng quanh hơn nửa Kinh thành.
Tấn Trừ ngồi trên lưng ngựa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, khi thấy bóng dáng mơ hồ sau lớp lớp màn che trong địch xa, lòng hắn không khỏi nóng lên.
Tay hắn nắm dây cương thúc ngựa đi chậm rãi, khuôn mặt thon dài thả lỏng, khóe môi cong lên ngậm cười, người ngoài nhìn vào thậm chí như gió xuân ấm áp.
Lúc đội ngũ ngang qua cầu làm kinh động mấy con quạ đen kiếm ăn trên mặt cầu.
Bước lên cây cầu quen thuộc khó tránh khơi dậy hình ảnh hắn không muốn nhớ lại.
Mũ phượng khăn hỷ, áo đỏ tay trắng, nàng trong kiệu hoa diễm lệ tuyệt trần, lại làm bỏng mắt hắn.
Ngày đó, nàng đi hướng Bắc, hắn đi hướng Nam.
Hắn không kiềm chế được lại quay đầu nhìn.
Người trong địch xa an ổn ngồi đó.
Lần này, nàng ngồi trên kiệu hoa của hắn.
Những quá khứ đau đớn đó đều đã qua.
Đội ngũ đến trước Trấn Nam Vương phủ thì dừng lại, cùng lúc đó đủ loại pháo hoa tràn ngập nửa vùng trời Kinh thành, rực rỡ lóa mắt.
Tấn Trừ sai người mang cung tên tới, giương cung lắp tên, một tên bắn trời, một tên bắn đất, một tên cuối cùng bắn càng xe.
Tiếng hoan hô xung quanh vang dội.
Bắn ba mũi tên xong, hắn tung người xuống ngựa, bước mấy bước đến trước địch xa, kiềm chế kích động vươn tay vén màn che.
Nàng trong địch xa yên tĩnh ngồi thẳng, chuỗi ngọc đỏ quanh khăn trùm rủ xuống, khẽ lay trên hỷ phục đỏ rực thêu phượng chỉ vàng. Dù không thấy được khuôn mặt nàng dưới khăn che, nhưng hắn có thể tưởng tượng được, nàng lúc này chắc chắn là kiều diễm động lòng người, xinh đẹp vô song.
Trong xe tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, ấm áp say lòng.
Hắn biết, đây là mùi hương chỉ riêng mình nàng, từ nay về sau, chỉ thuộc về hắn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn trở nên ấm áp.
Lúc này không ít quan lại hiển hách đã tụ tập ở đây, thấy Thái tử ôm người trong địch xa xuống thì nhao nhao tới chúc Thái tử đại hỷ.
Tấn Trừ mặt mày rạng rỡ gật đầu đáp lại.
Hắn gọi Điền Hỉ tới liên tục dặn dò tiếp đãi khách khứa cho tốt, sau đó ôm người sải bước vào trong phủ.
"Các vị đại nhân, mời qua bên này."
Hôm nay Điền Hỉ cũng rất vui mừng, cười nói hỉ hả với những tân khách kia.
Đối với nô tài hầu hạ bên cạnh Thái tử, dù là quan to hiển hách cũng không dám quá khinh thường, trên mặt đều tỏ ra vẻ hòa nhã vừa đủ.
Điền Hỉ dẫn đám người tới đại điện tiếp đón, nô bộc bên trong đi lại không ngớt, trên bàn tiệc bày đầy rượu ngon món ngon.
Điền Hỉ nhiệt tình mời bọn họ ngồi xuống, mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, cẩn thận quan sát có sơ sót chỗ nào không.
Hôm nay là ngày vui của chủ tử hắn, tuyệt đối không thể có bất kỳ sai lầm nào, hắn ta phải tập trung tinh thần cao độ.
Tấn Trừ ôm người vào thẳng hậu điện.
Chính điện đã được trang trí đầy vẻ vui mừng.
Cửa sổ khắc hoa dán đầy chữ hỷ, trong điện thắp đèn chao đỏ, treo rèm đỏ. Trên bàn trong phòng thắp đôi nến long phượng, trên giường hỷ rải đầy long nhãn, hạt sen, táo đỏ, đậu phộng; bên trên còn đặt đôi đồng tử ngồi giường thông minh lanh lợi.
Lâm Uyển được hắn ôm đến mép giường ngồi xuống.
Chuỗi ngọc đỏ rủ xuống trên khăn che hơi rung nhẹ, xuyên qua khe hở, đôi giày kiều đầu thêu viền vàng rơi vào trong mắt nàng.
Hắn đứng trước người nàng hồi lâu. Nàng có thể cảm nhận được, ánh mắt tỉ mỉ dò xét gần như khắp người nàng không chừa chỗ nào.
"Mang cân hỷ tới."
Giọng nói trầm thấp của hắn lọt vào tai nàng, hơi thở có vẻ như không ổn định.
Có bà tử khom người bưng khay tới.
Trên khay đặt một cán cân vàng, trên đó chạm trổ hoa văn như ý cát tường.
Tấn Trừ cầm một đầu cân hỷ, lòng bàn tay siết chặt giây lát, bình ổn hô hấp rồi khều khăn phủ đầu.
Khăn trùm màu đỏ từ từ được vén lên, dung mạo bị che khuất hoàn toàn lộ ra.
Mày như vẽ chì, môi như điểm son, rực rỡ như hoa xuân, sáng trong như thu nguyệt.
Đẹp tựa tiên trong bức họa, lại mờ ảo như người trong sương mù.
Hắn nhìn nàng không chớp mắt, như thất thần, lại như mất hồn.
"Điện hạ, nên kết tóc rồi."
Hỷ nương sợ lỡ giờ lành bèn nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này Tấn Trừ mới hồi thần.
Hắn gật đầu, bước mấy bước đến trước giường, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Lâm Uyển tựa như vô tri vô cảm, từ đầu đến cuối cụp mắt ngồi ngay ngắn, duy trì tư thế bất động trước đó. Trên khuôn mặt kiều diễm cũng là vẻ lãnh đạm, không thấy chút nào vui mừng.
Dáng vẻ này của nàng rơi vào trong mắt hắn, sao lại không giội tắt vui mừng ngập tràn của hắn? Mặc dù hắn đã dự liệu được nàng cực kỳ không muốn, nhưng hôm nay tận mắt thấy điệu bộ lãnh đạm này của nàng vẫn khiến hắn chịu đả kích mãnh liệt.
Ánh mắt hắn lạc lõng trầm xuống, nhưng trước sau vẫn chưa chất vấn câu gì. Hôm nay dù sao cũng là ngày vui của bọn họ, hắn không muốn gây ra cục diện không thoải mái.
Hỷ nương thoáng cảm thấy không khí không đúng, lúc tiến lên kết tóc cho bọn họ càng thêm cẩn thận dè dặt.
Bà lấy một sợi tóc trên đầu hai người, thuần thục bện thành hỷ sam, miệng nói lời mừng: "Kết tóc thành phu thê, ân ái chẳng nghi ngờ."
Có lẽ là lời nói ngụ ý tốt đẹp trúng ý trông đợi thầm kín của hắn, hắn không nhịn được lại nhìn khuôn mặt nàng, ánh mắt mang chút ấm áp.
"Thưởng."
Hỷ nương vui mừng quỳ tạ.
Tấn Trừ bỏ kết tóc của hai người vào túi thơm, hỏi hỷ nương: "Cái này phải cất ở đâu?"
Hỷ nương bèn nói: "Cất ở đâu cũng được, có cất xà nhà, có cất trong tủ, còn có tìm chùa chiền để cất, cái này đều theo ý nguyện của gia chủ, chỉ cần cất cẩn thận đừng làm mất là được."
Tấn Trừ gật đầu tỏ ý đã biết.
"Hầu hạ chủ tử các ngươi rửa mặt thay đồ, ăn bánh trôi đi."
Nói xong, hắn đứng lên rời khỏi gian phòng.
Người trong phòng quỳ tiễn Thái tử xong thì bận rộn hầu hạ Lâm Uyển rửa mặt, thay đồ, ăn bánh trôi.
Lúc mới đầu, bọn họ còn thay nhau tiến lên nói những lời vui mừng với Lương đệ nương nương, nhưng sau mấy lần, bọn họ chỉ đành ngậm miệng không tự chuốc nhục nữa.
Bởi vì Lương đệ nương nương dung mạo xinh đẹp kia tựa như mỹ nhân người gỗ, ngồi đó không nói một lời, mặc bọn họ nói đến miệng đắng lưỡi khô cũng không có phản ứng. Đã như vậy thì bọn họ cần gì phải làm cho bẽ mặt.
Tấn Trừ đi đến tiền điện kính ba tuần rượu.
Đám người thấy Thái tử mặt mày tươi cười, dáng vẻ ôn hòa hiếm thấy, không khỏi đều thầm nói, xem ra Thái tử thật sự là người gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái.
Dù có người mượn rượu mời đùa cợt hai câu, hắn cũng không cho là vô lễ, thậm chí còn có thể cười đùa vài câu. Bầu không khí trong điện càng thêm náo nhiệt.
Theo tiếng cung tiễn trong điện, Tấn Trừ ra khỏi điện.
Một lát sau, Điền Hỉ rảo bước đi theo ra ngoài.
Tấn Trừ đứng trong đình viện, để gió đêm thổi tan mùi rượu quanh người hắn.
Điền Hỉ kính cẩn đứng bên cạnh. Từ lúc ở trong điện, hắn ta đã phát hiện tâm trạng chủ tử gia nhà hắn có vẻ không vui, mặc dù mặt mày tươi cười, nhưng u ám giữa mày lại không giấu đi được.
"Ngày xưa lúc kê biên Phù gia, ngươi đã từng thấy cái này chưa?"
Không biết qua bao lâu, Điền Hỉ bất chợt nghe thấy chủ tử hắn hỏi.
Hắn ta thuận tiện nhìn sang thì thấy Thái tử nắm trong tay chiếc túi thơm màu đỏ, sau khi mở ra chỉ thấy bên trong thấp thoáng lộ ra kết tóc dây đỏ.
Điền Hỉ lập tức hiểu đây là vật gì.
"Không nhìn thấy ạ."
Ngày đó lúc kê biên tài sản, nếu không cố ý dặn dò thì ai lại chú ý đến cái này. Túi thơm thì cũng nhìn thấy mấy cái, nhưng bên trong ngoài kim chỉ, chút hoa khô thảo dược thì hình như không thấy kết tóc này.
"Tối nay ngươi tự mình dẫn người đến đó tìm xem." Tấn Trừ cất kỹ rồi buộc lại túi thơm một lần nữa, trầm giọng nói: "Nếu không tìm thấy thì đến miếu hỏi thử. Nếu tìm được... thì mở ra, đốt đi."
"Vâng."
Lúc Tấn Trừ trở lại hậu điện, hắn đứng ở ngoài điện một lúc, nhìn chữ hỷ đỏ chót trên cửa sổ, cũng nhìn ánh nến mừng vui trong điện.
Hắn thấp giọng gọi người bưng rượu hợp cẩn đến, đánh mắt ra hiệu người khác lui ra, sau đó tự mình cầm chén rượu kia, cất bước đi vào trong phòng.
Hỷ nương bà tử bên trong đều thức thời lui ra, còn đóng cửa phòng cẩn thận.
Đôi nến long phượng trên bàn đương cháy nồng, chiếu rọi màn che đỏ rực xung quanh, càng thêm kiều diễm.
"A Uyển, hôm nay ta rất vui."
Người trên giường hỷ đã nằm xuống, quay lưng về phía hắn, nghe vậy cũng không đáp lời dường như ngủ rồi.
Hắn biết, thực ra nàng chưa ngủ.
Nói không để ý đến sự lạnh lùng của nàng là giả, nhưng chỉ cần nàng có thể an tâm ở bên cạnh hắn, những cái khác có thể không để ý đến.
Hắn chưa vội vã bưng rượu qua mà đặt hai chén rượu lên bàn trước. Hắn đi sang một chiếc bàn cao khác, nhấc chao đèn trên nến đỏ lên.
"Trước kia lúc cùng nàng giao hảo, ta thường xuyên nghĩ, sau này lúc A Uyển gả cho ta, đội mũ phượng khăn che sẽ là dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành cỡ nào. Có lúc trong mộng, có khi trong tưởng tượng."
Hắn chậm rãi đặt chao đèn trong tay xuống, cầm một lư hương khắc đầu rồng ở một bên khác, đặt trong lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve.
"Về sau ta cũng nhìn thấy rồi. A Uyển điểm trang lộng lẫy, quả thực đẹp như thiên tiên, chỉ tiếc... hỷ phục đó không phải vì ta mà mặc, trang điểm đó... không phải vì ta mà họa."
Động tác vuốt ve dừng lại, sau đó hắn từ tốn đặt lư hương kia xuống, mở nắp lư ra.
"Nhưng mà hôm nay, cuối cùng ta đã đạt được ước muốn."
Nói xong câu này, hắn khép hờ mí mắt, động tác tay không chần chừ nữa, cầm ngọn nến đốt huân hương trong lư.
Mùi hương từ từ lượn lờ bay lên từ khe rỗng trên nắp lư, dần dần phủ dày trong phòng.
Tấn Trừ đưa tay nới lỏng cổ áo, sau đó cất bước đến trước bàn, cầm hai chén rượu lên, bước chân trầm ổn đi về phía giường hỷ lớn.
"Hôm nay là ngày vui của chúng ta, cần phải uống hết chén rượu hợp cẩn này."
Hắn ngồi bên mép giường, nhìn nàng chậm rãi nói.
Hình như biết nàng sẽ không phản ứng lại hắn, hắn tiện tay đặt hai chén rượu lên bàn nhỏ bên giường, rồi cúi người đỡ nàng dậy.
Người trên giường ôm áo mà nằm, một thân áo lụa đỏ, nút áo thắt trên cùng, nhưng chất lụa mỏng manh kia sao có thể che được thân thể mềm mại lả lướt của nàng?
Tay hắn nắm vai nàng đỡ nàng dậy, áo lụa dán vào người phác họa thân hình yêu kiều. Tóc đen xõa xuống một nửa vắt lên cánh tay hắn, trơn tru, mềm mại, thơm ngát, một nửa xõa lên áo đỏ trước người nàng, càng tôn lên khuôn mặt như họa của nàng, có một sự quyến rũ khác biệt.
Lúc Tấn Trừ đang suy nghĩ lung tung đã thấy nàng mở to mắt, ánh mắt lạnh giá nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn hơi giật mình sau đó tỉnh táo lại.
Ánh mắt dò xét trên mặt nàng mấy lần. Hắn luôn cảm thấy nhìn nàng lúc này hình như không giống lúc trước lắm.
Không thể nói được khác biệt chỗ nào, nhìn có vẻ trầm tĩnh hơn, nhưng lại khiến hắn cảm thấy dường như nàng còn có cảm xúc khác.
Hắn lấy lại bình tĩnh, đỡ nàng ngồi dậy, thử để nàng dựa vào lồng ngực hắn. Thấy nàng chưa phản đối, hắn lại duỗi cánh tay ôm eo nàng, nửa vòng trước ngực nàng.
"Hôm nay mệt rồi sao? Nhìn nàng hình như không có tinh thần lắm, từ đầu đến cuối không nói một lời."
Tấn Trừ vươn tay cầm hai chén rượu trên bàn trà, đưa một chén kề bên môi nàng.
"Uống rượu hợp cẩn rồi cũng nhuận họng hơn."
Lâm Uyển chưa uống mà ngửa mặt ngước mắt nhìn hắn. Một lát sau, nàng đột nhiên cười khẩy một tiếng.
"Hương kích tình... dùng tốt không?"
Câu đầu tiên nàng mở miệng nói với hắn hôm nay, lại khiến hắn biến sắc.