Xiềng Xích (Gông Xiềng)

Chương 73: Mục đích thực sự




Cổng trời Quỳnh điện tỏa ánh sáng bạc, mái hiên cung Lưu Ly năm thức mây vần.
Lầu gác thủy tạ của phủ công chúa mái ngói lưu ly, còn có vườn hoa núi giả xây đắp trang trí khéo léo, cảnh quan rộng lớn trang nhã, thể hiện rõ phong thái Hoàng gia.
Trong khách sảnh, Phượng Dương công chúa sắc mặt khó coi đỡ trán ngồi đó, Phò mã dè dặt xoa ngực vỗ lưng cho nàng ta, thỉnh thoảng trộm quan sát sắc mặt nàng.
Dù Lâm Uyển đã rời đi hơn nửa canh giờ, cơn giận trên mặt Phượng Dương công chúa vẫn chưa tiêu tan.
"Điện hạ cần gì chấp nhặt với nàng ta, chẳng qua là một Lương đệ nho nhỏ mà thôi, còn thật sự cho rằng mình là nữ chủ nhân Đông Cung, dám không nể nang nói chuyện với điện hạ như vậy."
Phò mã nói đến đây, giọng điệu có vẻ hả hê: "Điện hạ chờ xem là được rồi, căn bản không cần chúng ta ôm uất ức với Thái tử gia, có Điền công công ở đây, đảm bảo quay về sẽ hồi bẩm hai năm rõ mười với Thái tử gia. Tính cách Thái tử gia thế nào, chắc chắn khiến nàng ta đẹp mặt."
Phượng Dương lạnh mắt trừng hắn: "Ta cần ngươi lắm miệng? Cút ra ngoài cho ta."
Phò mã không ngờ bị nàng ta mắng, giật nảy mình, nào còn dám góp ý nữa, xám xịt nghe lời lui ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Phượng Dương nhìn bài trí tráng lệ xung quanh, giọng nói trong trẻo kia lại chợt vang vọng bên tai.
"Phủ công chúa mông lung hoa lệ, quả thực dễ khiến người ta vui đến quên trời đất."
"Chỉ tiếc cung Nghi quý phi ngày xưa bây giờ trở nên lạnh khói cỏ tàn, còn có mấy người nhớ rõ."
Phượng Dương muốn đưa tay bịt tai lại, nhưng âm thanh kia như tiếng ma quỷ, len lỏi từng ngóc ngách.
"Mười sáu năm, dù là nuôi con mèo con chó cũng sẽ có tình cảm sâu đậm."
"Không thể không bội phục công chúa sao mà thoải mái, không giống tục nhân như ta, chỉ là nuôi bốn năm đã đau đến không muốn sống, hận không thể tự tay xé xác kẻ thù."
"Nếu công chúa tốt bụng, chi bằng dạy cho ta làm thế nào để nghĩ thoáng, không tính toán hiềm khích lúc trước, không chút khúc mắc tiếp nhận những thứ ban ơn này, sau đó sống những ngày vui vui vẻ vẻ."
Lúc ấy Lâm Uyển thoải mái nói ra những điều này trong khách sảnh, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ. Đám hạ nhân sợ đến choáng váng, ngây người tại chỗ.
Những lời này ngầm châm chọc Công chúa đương triều chỉ là thứ yếu, mấu chốt là chuyện năm đó là cấm kỵ, nàng gần như nói trắng ra, quả thực là đại nghịch bất đạo.
Lúc ấy nàng ta nghĩ, Lâm lương đệ này không phải điên rồi thì cũng là không muốn sống. Nàng ta không tin nàng không biết, nếu lời này lọt vào tai Thánh thượng, chắc chắn sẽ kích thích Thánh thượng nổi lên sát tâm.
Ngay cả phủ công chúa nàng ta cũng sẽ bị liên lụy mấy phần.
Phượng Dương nghĩ tới lúc nàng nói lời này với vẻ mặt lãnh đạm, không hiểu sao cả người cảm thấy lạnh lẽo.
Nàng ta không đoán được rốt cuộc Lâm lương đệ tới làm gì.
Ban đầu nàng ta tưởng là Lâm lương đệ đến để lôi kéo tình cảm, nhưng đợi khi ngồi xuống vừa mở miệng thì đã biết người đến không có thiện ý.
Trên danh nghĩa, nàng đến phủ công chúa lấy kinh nghiệm, nhưng lời thốt ra lại từng câu giấu gai, ngấm ngầm mỉa mai, câu nào câu nấy đại nghịch bất đạo.
Sắc mặt Phượng Dương khó coi, liên tục xoa ngực.
Nàng ta tạm thời không biết mục đích thực sự của Lâm lương đệ, nhưng tóm lại không phải tới chỉ để châm chọc nàng ta khó chịu.
Sau khi Lâm Uyển hồi phủ không lâu, Tấn Trừ bước lên thềm đi vào, mà những bà tử nàng mang ra ngoài thì nơm nớp lo sợ đứng ở trước cửa.
Lúc hắn vào phòng, nàng đang ngồi trước gương trang điểm tháo hoa trâm trên tóc, thấy hắn vào cũng không đứng dậy, sắc mặt như thường gỡ tóc trước gương đồng.
Lúc tới, trong lòng hắn vốn có chút nặng nề, cũng hơi giận, nhưng đến khi thấy khuôn mặt nàng như họa soi gương trang điểm, chẳng biết tại sao những cảm xúc kia tiêu tán hơn phân nửa, duy chỉ còn lại cảm giác khó chịu không vơi mà thôi.
"Sao phải đến phủ công chúa đào bới chuyện không may của Phượng Dương?"
Hắn chậm rãi vòng qua phía sau nàng, đưa tay vén một lọn tóc đen của nàng, mặc cho sợi tóc mềm mại xuyên qua kẽ ngón tay.
Bà tử vốn chải tóc cho nàng vội khom người lui sang một bên.
Lâm Uyển cầm lược trên bàn, cụp mắt thong thả chải tóc.
"Ta khiêm tốn qua thỉnh giáo, không phải đào bới chuyện không may của nàng ta. Lại nói, tâm sự với Phượng Dương công chúa không phải là cục diện ngươi muốn nhìn thấy sao?"
Gương đồng mài nhẵn bóng phản chiếu hai người, một người vẻ mặt bình tĩnh, một người sắc mặt ngưng đọng.
Tấn Trừ nhìn người có dung nhan sáng tựa trăng rằm trong gương đồng, khuôn mặt lại bình thản như vậy, không hiểu sao trong lòng hắn thấp thỏm.
Nàng biểu hiện quá bình tĩnh.
Bắt đầu từ đêm động phòng hôm qua, nàng đã không gợn sóng như mặt hồ lặng gió.
Bất luận là lời nói, nét mặt hay là cảm xúc, đều bình tĩnh khiến hắn hoảng hốt.
Thà rằng nàng khóc nháo làm loạn, cũng tốt hơn tĩnh lặng khiến hắn nhìn không thấu như vậy, tựa như bình yên trước cơn bão, quả thực làm người ra khó có thể yên lòng.
"Sau này đừng nên nói những lời như vậy, nàng biết rõ, những lời đó không thích hợp."
Hắn không nhịn được nắm bả vai đơn bạc của nàng, cúi người kề mặt với nàng, thông qua gương đồng nhìn nàng thật sâu: "A Uyển, sau này chúng ta hãy sống thật tốt."
Động tác chải tóc của Lâm Uyển dừng lại.
Nàng chậm rãi ngước mắt nhìn vào trong gương, mặt đồng bóng loáng soi rõ dáng vẻ của hai người, dường như hình dáng vẫn như lúc trước, nhưng đã sớm không còn là trước đây.
Hắn không phải là Bá Kỳ thời điểm mười tám mười chín tuổi, nàng cũng không phải A Uyển lúc mười sáu mười bảy tuổi.
Cho dù giờ phút này bọn họ thân mật dựa sát vào nhau, giống như đôi phu thê ân ái vô cùng trong thế gian này, nhưng hai trái tim sớm đã ngược lối, không thể nào quay về chung một con đường nữa.
Vậy thì sao có thể sống tốt?
"Sao không dùng một chén rượu độc lập tức độc ta câm đi."
Một câu... đánh vỡ tan nát kỳ vọng vừa dâng lên của hắn.
Hắn không muốn ầm ĩ khó coi với nàng, ngay lúc đang hít sâu bình ổn cảm xúc, nàng đã buông lược, tránh khỏi hắn rồi đứng lên.
"Má Lưu, qua đây giúp trải giường chiếu, ta mệt rồi, muốn nghỉ một lát."
Hôm sau, chân trước Tấn Trừ vừa vào triều, chân sau Lâm Uyển đã đến phủ Phượng Dương công chúa.
Mặt mày Phượng Dương có phần xanh xao. Đêm qua nàng ta ngủ không ngon, trong mộng đều là khuôn mặt thất khiếu chảy máu, thống khổ vặn vẹo đối diện với nàng ta, không chịu nhắm mắt.
Nghe thấy người bẩm báo Lâm Uyển lại tới, nàng ta sao có thể muốn gặp, nhưng thể diện của Thái tử nàng ta không thể không cho, đành phải nhịn xuống mọi sự không vui, mời người đến khách sảnh tiếp đãi.
"Kể ra, năm đó lúc ông cố nhà ta qua đời, Đoan Tuệ Hoàng thái tử tiền triều còn có lòng đến phủ phúng viếng. Còn nhớ, Đoan Tuệ Hoàng thái tử cao quý anh tuấn, chiêu hiền đãi sĩ, nói năng ôn hòa lễ độ, đã thấy có tướng minh quân."
Lâm Uyển vuốt ve bồn cảnh san hô rất lớn trong phòng, hồi tưởng nói: "Phải rồi, suýt nữa là quên, lúc ấy Đoan Tuệ Hoàng thái tử còn đi cùng Thái tử điện hạ bây giờ. Có lẽ chẳng ai ngờ rằng, chỉ mới khoảng hai ba năm, thân phận của nhau đã đảo lộn hoàn toàn."
Phượng Dương rất muốn bảo nàng ngậm miệng, để tránh cho phủ công chúa này rước phải mầm họa.
Nhưng cổ họng nàng ta lúc này nghẹn cứng, khô khốc khó chịu.
Không dám phật ý Thái tử là một chuyện, nhưng nhiều hơn là đáy lòng nàng ta lúc này cuồn cuộn cảm xúc mãnh liệt.
Lời của Lâm Uyển rất khó không làm nàng ta nghĩ đến dáng vẻ hăng hái năm đó lúc con trai nàng ta vừa được sắc lập Hoàng thái tử.
Khi đó, nhìn chung văn võ đại thần cả triều, ai không nói Thái tử có khí thế.
Nhưng lại như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ mới mấy năm đã thê thảm mà chết.
Mà người hại hắn lại giẫm lên thi thể của hắn, cao cao tại thượng, phong quang vô hạn.
Nửa canh giờ sau, Lâm Uyển mới ra khỏi phủ công chúa, mà lúc này Phượng Dương ngã ngồi trên ghế, thất thần một lúc lâu.
Tuy nàng ta đã tự an ủi mình đủ kiểu, Lâm lương đệ cố tình dùng lời nói kích động nàng ta là có mục đích không rõ nào đó, nhưng nàng ta không thể tránh khỏi vẫn bị lời nói giấu kim kia đâm đến máu thịt lẫn lộn.
Lần này Phò mã nhớ bài học cũ, không dám tùy tiện tiếp lời, chỉ biết điều xoa bóp vai cho nàng ta. Trong lòng lại đang cảm khái, Lâm lương đệ này chẳng lẽ không muốn sống nữa, lần này lại công khai nhắc đến Thái tử điện hạ.
Tấn Trừ nghe xong trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là trong mắt càng sâu không thấy đáy.
Điền Hỉ thử nói: "Hay là nô tài đến phủ công chúa truyền lời, để công chúa từ chối bảo bị bệnh, gần đây không tiếp khách?"
Tấn Trừ phủi phủi tay áo, trầm giọng nói: "Không cần. Phái thêm vài hộ viện đi theo, bà tử tinh thông y thuật kia cũng phải theo nàng không rời một tấc, cái khác không quản."
Điền Hỉ nói: "Nô tài đã biết."
Sau đó Lâm Uyển trở thành khách quen của phủ công chúa.
Chỉ cần không làm gì thì sẽ đến phủ Phượng Dương công chúa.
Lúc nàng và Phượng Dương công chúa trò chuyện với nhau, phần lớn thời gian là nàng nói, Phượng Dương công chúa nghe.
Phượng Dương công chúa tự nhận là lăn lộn trong thâm cung gần hai mươi năm, đã luyện thành mình đồng da sắt, nhưng đối với Lâm Uyển nói lời ném đá giấu tay, lại hiếm khi nói được lời ứng đối.
Bởi vì mỗi một câu của Lâm Uyển đều có thể ấn vào cái gai chôn sâu trong đáy lòng nàng ta. Mỗi lần lời kia lọt vào tai, dù trên mặt nàng ta có thể mỉm cười như thường, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn sóng dữ.
Trong cung vẫn luôn không có bất kỳ phản ứng gì với chuyện này.
Phượng Dương công chúa cảm thấy rất không bình thường. Dù Thái tử và nàng ta đã lệnh hạ nhân nói năng thận trọng, nhưng trên đời nào có bức tường không lọt gió? Huống hồ tai mắt của Đương kim đông đảo, trong phủ quan lại quyền quý trong Kinh thành ít nhiều đều có thám tử của Thánh thượng, phủ nàng ta và Thái tử đương nhiên cũng có.
Không thể thiếu việc Thánh thượng nghe được chút phong thanh.
Nhưng đến nay cũng chẳng quan tâm, cũng không phái người đến phủ Thái tử cảnh cáo giáo huấn Lâm lương đệ, cũng không gọi Thái tử vào cung răn dạy, việc này quá không bình thường.
Nghĩ đến Thái tử cũng rất bất thường, phái không ít hộ vệ bảo vệ Lâm lương đệ trong bóng tối, nhưng nàng ta không hiểu rốt cuộc Thái tử suy nghĩ thế nào, nếu đã cảm thấy không ổn, vì sao không ngăn lời nói và hành động quá giới hạn của Lâm lương đệ?
Đến tháng chạp, cuối cùng Phượng Dương công chúa cũng không ngồi yên được nữa.
Ngày hôm đó, đợi sau khi Lâm Uyển rời đi, nàng ta lặng lẽ phái người chờ ở ngoài cung, chỉ đợi Thái tử hạ triều xuất cung thì sẽ hỏi hắn có thể đến phủ công chúa một chuyến không.
Sau khi hạ triều, Tấn Trừ lệnh người đánh xe đến phủ công chúa.
Phượng Dương tự mình rót đầy chén trà cho hắn, sau đó đỡ phần bụng nhô lên chậm rãi ngồi xuống.
"Thái tử biết ta đấy, quả thực ta hài lòng với tháng ngày bây giờ, những quá khứ trước kia đã sớm tiêu tan rồi. Cho dù có oán có hận, vậy cùng chỉ là đối với một mình Vương Thọ mà thôi."
Tấn Trừ cầm nắp chén sứ quệt mặt trà, nghe vậy thì nói: "Lòng trung của cô mẫu đối với tân triều thiên địa chứng giám, chất nhi há lại hoài nghi, cho nên cô mẫu không cần lo ngại."
Phượng Dương thở phào, lại khẽ thở dài một tiếng: "Như vậy thì tốt. Dù sao thân phận của ta nhạy cảm, dù ta không thẹn với lương tâm, nhưng nếu có tin đồn truyền vào trong cung... Thái tử cũng biết đạo lý "tam nhân thành hổ" [1], nếu nhiều người nói, cho dù ban đầu Thánh thượng không có ý, nhưng cũng sẽ vô cớ sinh ra mấy phần nghi kỵ."
[1] Thành ngữ "Tam nhân thành hổ": tức là "Ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin có hổ thật".
"Ta biết cô mẫu khó xử."
Ngón tay Tấn Trừ vuốt men theo mép chén trà, hắn trầm mắt im lặng một lát, sau đó mới bình tĩnh nói: "Cũng đến lúc rồi. Sau này khi nàng lại đến, cô mẫu có thể cho người lui ra."
Phương Dương tay rót trà hơi run lên, sau đó cố trấn tĩnh đặt bình trà xuống.
Cho người lui ra, ý nghĩa thứ nhất là có thể ngăn người bên ngoài nghe lén, loại trừ khả năng cuộc trò chuyện bị truyền vào cung. Ý nghĩ thứ hai là Thái tử cho Lâm lương đệ cơ hội để nàng nói ra mục đích thực sự.
Ròng rã một tháng, Lâm lương đệ không ngày nào thôi đến phủ công chúa, khiêu khích châm chọc nàng ta. Nếu nói hành động này chỉ vì để nàng ta không thoải mái, chỉ sợ không có ai tin.
Giải thích duy nhất là Lâm lương đệ đến tìm nàng ta là có bí mật không thể nói với người khác.
Không có người ngoài thì đã đến lúc chân tướng phơi bày, Lâm lương đệ hẳn có thể nói ra mục đích cuối cùng.
Lúc Phượng Dương đang thất thần, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương: "Cô mẫu nhọc lòng nhiều rồi. Nhưng mà chắc sẽ không để cô mẫu khó xử quá lâu đâu."
Phượng Dương lấy lại tinh thần.
"Thái tử cứ yên tâm, việc này ta hiểu."
Sáng sớm, Lâm Uyển bình tĩnh uống hết thuốc bổ, sau đó vẫn bảo Điền Hỉ chuẩn bị xe ngựa như thường lệ, đánh xe chạy tới phủ Phượng Dương công chúa.
Phòng khách đã được người đốt địa long từ sớm.
Phương Dương chờ ở phòng khách, khi nghe hạ nhân báo tin nói Lâm Uyển đến đây, thì được người đỡ đi ra ngoài phòng đón.
Thời tiết tháng chạp rét lạnh, mấy ngày ngay có tuyết rơi, tuyết bay lả tả không ngừng từ không trung rơi xuống, trời đất bao phủ trong lớp áo bạc.
Người khoác áo choàng màu đỏ nhạt từ trong làn tuyết đi tới, không nhanh không chậm bước trên nền tuyết. Cách màn tuyết từ xa nhìn lại, người dung mạo xinh đẹp đạp tuyết mà đến, thanh nhã tựa như tiên tử.
Nhưng Phượng Dương biết, người đẹp như họa đó, một khi vào phòng khách này, lời nói ra như đao như kiếm, không hề nể tình bắn thẳng vào nàng ta.
Lúc Lâm Uyển đến gần, Phượng Dương đã thu lại mọi cảm xúc, nhiệt tình hỏi han nàng.
Điền Hỉ giúp Lâm Uyển cởi áo choàng, cẩn thận treo xong rồi lại không theo nàng đến trước bàn như ngày trước, ngược lại khom người lui ra khỏi phòng.
Nhóm bà tử đi cùng Lâm Uyển cũng theo Điền Hỉ lui ra ngoài.
"Các ngươi lui ra cả đi."
Phượng Dương công chúa chỉ đạo những hạ nhân trong phòng.
Lâm Uyển nhìn những hạ nhân kia từ phòng khách lui ra, mãi đến khi cửa son hai cánh đóng chặt lại từ bên ngoài mới thu lại tầm mắt.
Phượng Dương bảo nàng ngồi xuống, bản thân thì ngồi đối diện nàng.
Trên mặt bàn trống trơn, không có nước trà và trái cây.
Không phải là Phượng Dương quên, mà là vì hạ nhân Lâm Uyển mang tới không ở đây, nơi đây chỉ còn lại hai người các nàng. Ngộ nhỡ đối phương có chuyện gì, nàng ta sợ không giải thích được.
Lúc này căn phòng trống trải chỉ còn hai người. Thái độ Lâm Uyển khác thường không mở miệng trước, tình hình này làm cho Phượng Dương không biết phải nói gì, nhất thời đôi bên đều im lặng, bầu không khi có chút xấu hổ.
"Ngươi..."
Phượng Dương vừa không nhịn được lên tiếng, người ngồi đối diện nàng lập tức ngước mắt, lãnh đạm nhìn nàng ta, dường như không hề mang theo cảm xúc.
Phượng Dương lấy lại bình tĩnh, sau đó cười giải thích nói: "Là Thái tử nói với ta, hình như trong cung có chút tin đồn lan truyền, như vậy dù sao cũng không tốt, không tốt với ngươi cũng bất lợi với ta. Cho nên cứ cho hạ nhân lui xuống, không có người ngoài ở đây, lời nói không truyền ra bên ngoài, ngươi cũng có thể thoải mái chút."
"Đúng vậy, là thoải mái." Giọng nói Lâm Uyển cực nhẹ, hỏi nàng ta: "Cho đến ngày hôm nay, công chúa có còn nhớ Đoan Tuệ Hoàng thái tử không?"
Nụ cười trên mặt Phượng Dương không giữ được nữa, đôi mắt diễm lệ lạnh đi.
Lâm Uyển lại tiếp tục bình thản nói: "Hẳn là nhớ phải không. Ta cũng là mẫu thân, có thể nhìn ra đau đớn bất lực trong mắt người mẹ."
Phượng Dương lại không đáp lời nàng, chỉ khép hờ mắt, nhìn phần bụng nhô lên của mình.
"Có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng, không cần thăm dò ta như vậy."
Lâm Uyển nhìn nàng ta, đột nhiên hỏi một câu không liên quan: "Không quá mấy tháng nữa, công chúa sẽ sinh rồi."
Phượng Dương nghe vậy, trên mặt thoáng qua vẻ nhu hòa: "Có lẽ là tháng ba năm tới."
"Tháng ba... tháng ba rất tốt, đúng lúc xuân về hoa nở, rất tốt."
Phượng Dương không biết vì sao nàng đột nhiên cảm khái như vậy, đang lúc không rõ vì sao lại nghe nàng nói một câu.
"Lúc ta sinh Thụy ca là tháng sáu. Lúc nó ở trong bụng ta rất ngoan, khi sinh cũng không làm ta chịu khổ nhiều, ngay cả bà đỡ cũng ngạc nhiên, nói bà đỡ đẻ nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ thấy đứa con không giày vò mẹ như vậy."
Phượng Dương nhìn phần bụng nhô cao của mình, trong đầu lại nhớ tới một đứa con khác. Năm đó mang thai hắn, lúc sinh cũng vô cùng thuận lợi, sinh ra chỉ gầy gò nho nhỏ, là nàng ta dày công nuôi rất lâu mới lớn được như vậy.
"Thụy ca xưa nay ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lễ phép, hiếu thuận. Biết ta thích ăn bánh hoa quế, có một lần nó đến chỗ tổ mẫu nó ăn cơm còn lặng lẽ giấu một miếng trong tay áo, cầm về cho ta ăn."
Lâm Uyển nhìn về phía ngoài cửa, dường như nhìn thấy ánh tà dương đỏ quạch như máu ngày đó, khung cảnh xe ngựa chở Thụy ca càng ngày càng xa. Dường như cũng thấy ngày thành phá hôm đó, cả nhà Phù gia cô tịch tang thương.
"Hôm đó Thái tử sai người vớt ta từ trong nước lên, lại để Thụy ca trong hồ nước lạnh giá. Thời khắc đó ta đã biết, tân triều không thể giữ Thụy ca, Thái tử không dung chứa Thụy ca, con ta đã mất mạng trong giang sơn Tấn thị này."
Trong đầu Phượng Dương lại đột nhiên xuất hiện một hình ảnh đẫm máu quen thuộc.
Hình ảnh đó vẫn là thanh niên thất khiếu chảy máu, hắn đau đớn nhìn nàng ta, đến chết cũng chưa từng nhắm mắt.
Trong lúc ngẩn ngơ, Phượng Dương lại nghe người đối diện hỏi: "Công chúa từng ở lâu trong cung, có thuốc nào làm người ta vô sinh không?"
Câu hỏi này khiến Phượng Dương sợ hãi kinh hoảng.
Nàng ta hoàn hồn, chợt ngẩng đầu nhìn Lâm Uyển.
"Ngươi..." Ngươi có biết mình đang nói gì không?
Phượng Dương không dám tin nhìn nàng, câu hỏi kia gần như sắp thốt ra, lại bị nàng ta nhịn xuống.
Đây chính là mục đích cuối cùng nàng đến phủ công chúa?
Nếu Thái tử biết được, chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình.
"Thuốc bí truyền ngầm lưu truyền trong cung rất nhiều. Nếu đã có thuốc giúp người sinh con, hẳn cũng có thuốc làm người vô sinh."
Lâm Uyển nhìn thẳng vào Phượng Dương khó nén vẻ sửng sốt phía đối diện.
"Đương nhiên, người có thể mật báo với Thái tử. Nhưng ta cảm thấy, công chúa cũng có thể lựa chọn không nói việc này với Thái tử."
Phượng Dương bị nàng bóc trần thì không được tự nhiên: "Ta không có thuốc."
"Vào cung một chuyến chẳng phải sẽ có sao?"
Phượng Dương sững sờ giây lát, bỗng nhiên đổi sắc mặt.
Lâm Uyển bình tĩnh lạ thường, nói: "Người bên trên luôn đa nghi, Thánh thượng nghe tin đồn trong thời gian dài như vậy, chắc hẳn trong lòng đã sớm có nghi kỵ. Huống chi hôm nay người và ta nói chuyện riêng, chắc hẳn càng phỏng đoán nhiều hơn, thêm mấy phần nghi kỵ. Ta đoán, không bao lâu nữa, Thánh thượng chắc sẽ tuyên người vào cung dò hỏi rõ ràng."
Vẻ mặt Phượng Dương thay đổi thất thường, Lâm Uyển vẫn tỉnh táo nói: "Người chỉ cần dăm ba câu là đủ để ông ta ban thuốc cho ta. Thánh thượng sẽ không có phép một Lương đệ đầy oán hận và ác ý với tân triều mang thai hoàng tôn, huống chi còn là Hoàng trưởng tôn, ông ta càng không cho phép."
Phượng Dương đột nhiên ấn bàn đứng dậy: "Việc này có liên quan gì đến ta? Tại sao ta phải làm như thế?"
"Thánh thượng sẽ để cho người làm." Lâm Uyển nói.
Thánh thượng sẽ không công khai bất hòa với Thái tử, chuyện như vậy sẽ chỉ làm trong tối, sẽ không đưa ra ngoài sáng.
Phủ Thái tử như tường đồng vách sắt, nếu Thánh thượng muốn sai người mang thuốc cho nàng uống, đó là chuyện gần như không thể. Mà bây giờ lúc nàng và Phượng Dương ở cùng một chỗ, ngược lại có thể tìm được cơ hội, tin tưởng Thánh thượng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Phượng Dương cũng nghĩ đến đây, không khỏi tâm loạn như ma.
"Cần gì phải phiền não, là chủ ý của Thánh thượng, có liên quan gì đến công chúa? Sau này dù là Thái tử, với trí tuệ của công chúa, hẳn cũng có thể rũ bỏ bản thân khỏi chuyện này."
"Đoan Tuệ Hoàng thái tử chết không nhắm mắt, công chúa thật sự có thể tâm không gợn sóng? Đặt tay lên ngực tự hỏi, mỗi đêm khuya vắng người, người có thể cam lòng sao? Sẽ không dâng lòng oán hận sao?"
Từng chữ lọt vào tai, lời nói của Lâm Uyển sắc nhọn hơn trước, càng đâm sâu vào tim nàng ta.
Phượng Dương đã hiểu ý nàng.
Nàng không muốn sinh con của Thái tử, cho nên muốn dùng thuốc tuyệt hậu hoạn.
Thái tử quản chế nàng nghiêm ngặt, dựa vào năng lực của bản thân đương nhiên khó mà làm được, cho nên nàng cần tìm tìm kiếm viện trợ. Viện trợ... chính là phủ công chúa nàng ta.
Mà sự báo thù của nàng chính là lấy thân làm mồi, đổi lại sự bất hòa giữa cha con Thánh thượng và Thái tử.
"Ta nhìn ra được, công chúa không hoàn toàn buông bỏ được chuyện Đoan Tuệ Hoàng thái tử giống như người nói. Có lẽ nam tử bọn họ cảm thấy, nữ nhân mất con rồi thì sinh thêm một đứa là được. Mà không biết mười tháng hoài thai, cảm giác cùng hô hấp, chung vận mệnh với cốt nhục trong bụng là cả đời không quên được. Cho dù sinh thêm một đứa, nhưng cũng không phải là nó, dù ai cũng không thể nào thay thế."
Lâm Uyển nhìn nàng ta: "Hành động lần này có thể nói là một công đôi việc, như ý ta, cũng như ý người, có gì không được? Đến lúc đó cha con bọn họ bất hòa, người năn nỉ Thái tử ra tay giết Vương Thọ, hẳn cũng dễ dàng hơn nhiều."
Lần này Phượng Dương lại không phản bác nàng, chỉ là sắc mặt thay đổi mấy phen, sau đó lại nói: "Nếu Thái tử biết được, há lại có quả ngon cho ta ăn?"
"Biết được thì thế nào, đây là ý của Thánh thượng."
"Người có nỗi khổ tâm." Lâm Uyển nhìn về phía phần bụng nhô lên của nàng ta: "Thánh thượng ép người, người có thể làm được gì?"
Phượng Dương đưa tay xoa bụng, hình như có chút động lòng, cũng có do dự.
Lâm Uyển lại nói: "Nếu an toàn hơn, người có thể bảo Thánh thượng phái một người giúp người, coi như sau này người cũng ăn nói được với Thái tử."'
Phượng Dương rõ ràng đã động lòng. Người đầu tiên nàng ta nghĩ đến chính là Vương Thọ.
Nếu có thể thuyết phục Thánh thượng cắt cử Vương Thọ làm việc này, nàng ta có thể hoàn toàn dứt bỏ liên quan tới chuyện này chưa nói, còn có thể khiến cha con Thánh thượng và Thái tử bất hòa, càng có thể làm cho Thái tử giết Vương Thọ.
Sau khi Lâm Uyển rời đi, Phượng Dương ngồi ở phòng khách một lúc lâu.
Còn chưa đợi nàng ta cân nhắc kỹ càng, thời gian hạ triều đã đến.
Chưa đợi được Thái tử đánh xe đến phủ mình, nàng ta lại đợi được lệnh Thánh thượng triệu nàng ta vào cung kiến giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.