Xiềng Xích (Gông Xiềng)

Chương 75: Bách Hoa yến



Kể từ hôm đó, Lâm Uyển không tiếp tục đến phủ Công chúa nữa, mấy tháng về sau không còn bước ra phủ Thái tử nửa bước.

Đối với việc này, Tấn Trừ không xen vào nửa câu, càng chưa từng tra hỏi nàng nửa lời, chỉ là trong lòng nghĩ thế nào thì không biết được.

Phòng thủ ở hậu điện càng thêm nghiêm ngặt, chỉ riêng nhân số hộ viện đã tăng gấp đôi. Điền Hỉ còn điều tra kỹ càng lai lịch của mỗi hạ nhân trong phủ, nhất là hầu hạ bên trong hậu điện, gần như tra hết tám đời tổ tông nhà bọn họ từ trên xuống dưới.

Về phần đồ vật vào cửa lại càng tra cẩn thận, mỗi một thứ đồ ăn bưng tới, ngoại trừ Vương thái y của phủ kiểm tra bên ngoài ra, còn có không dưới ba thủ tục thử độc, hết sức nghiêm ngặt.

Những hành động đó của phủ, Lâm Uyển đều nhìn thấy cả.

Chỉ là không biết hắn bảo vệ nghiêm ngặt như vậy rốt cuộc là đề phòng cái gì.

Nàng không hỏi, hắn cũng sẽ không nhiều lời.

Cũng như trước đó hắn không hỏi nàng mục đích đến phủ Công chúa, nàng cũng sẽ không chủ động giải thích.

Quan hệ giữa hai người nhìn vào có vẻ tương đối bình lặng.

Không có tranh chấp ầm ĩ, không có giương cung bạt kiếm, nhưng đồng thời cũng sẽ không có tình nồng ý mật.

Vào ban ngày hắn hầu như không đến, hình như chính vụ bận rộn, ngay cả số lần hồi phủ cũng ngày càng ít. Chỉ thỉnh thoảng mấy lần đến phòng nàng vào ban ngày, nhưng cũng kiệm lời hơn trước rất nhiều, phần lớn thời gian là nàng vẫn làm chuyện của mình, còn hắn thì ở bên cạnh yên lặng nhìn, đôi mắt đen như mực bình tĩnh không gợn sóng.

Ban đêm hắn sẽ đúng hạn mà đến. Thảng hoặc sẽ đơn thuần ôm nàng ngủ, nhưng nhiều hơn là hắn sẽ không nói gì mà muốn nàng, không có quá nhiều thủ đoạn, thường thường là một tư thế đến khi làm hắn tận hứng.

Không hề thay đổi chính là thuốc bổ mỗi ngày của nàng, sớm tối đều một bát, chưa từng gián đoạn.

Cứ mười ngày Vương thái y sẽ tới bắt mạch cho nàng. Kết quả bắt mạch nàng không được biết, bởi vì Vương thái y chưa từng nhiều lời trước mặt nàng, bắt mạch xong ông ta sẽ ra gian ngoài, sau đó báo cáo với một mình chủ tử ông ta.

Màn đêm buông xuống sau mỗi lần bắt mạch, đèn lồng trong phòng nàng sẽ tắt muộn hơn, thường thường âm thanh bên trong đến nửa đêm không dừng. Làm sao nàng lại không biết, kết quả bắt mạch chắc chắn là không vừa ý người.

Kiến Võ năm hai chẳng hề yên bình. Trong triều đình có văn võ đại thần không phục sự thống trị của tân triều, âm thầm phân tranh; ngoài triều dã còn có kẻ gan to bằng trời, muốn nhân thời cơ tân triều vừa lập, căn cơ bất ổn, mưu toan cầm vũ khí nổi dậy chia chác quyền lợi. Kẻ cầm quyền sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khác khiêu khích quyền uy của bọn họ, đối với việc này đương nhiên phải dùng thủ đoạn đẫm máu để trấn áp.

Một năm này, vô số người đã trải qua cuộc đấu tranh và thỏa hiệp.

Kiến Võ năm hai đẫm máu và hỗn loạn trôi qua, lại nghênh đón Kiến Võ năm ba tương đối hòa bình ổn định.

Tháng hai năm Kiến Võ thứ ba, Bắc Cương truyền đến tin chiến thắng, tháng trước Nhung di [1] xâm phạm biên cảnh hoàn toàn bị đánh tan, diệt địch ba ngàn, tù binh một ngàn, thu được vô số ngựa tốt và đồ quân nhu.

[1] Nhung di: người Nhung (Trung Quốc thời xưa gọi người Phương Tây)

Thánh thượng cực kỳ vui mừng, lập tức hạ chỉ phong thưởng lớn cho tướng lĩnh có công, thánh chỉ và ban thưởng được người mang đến Bắc Cương ngay hôm đó.

Tướng lĩnh được phong thưởng hậu có hai người, tướng chính Ngô Nhĩ, phó tướng Lưu Kim Trung.

Ngô Nhĩ là người của Thánh thượng, Lưu Kim Trung là người của Thái tử.

Cuối tháng hai, Phượng Dương công chúa sinh hạ một nữ nhi.

Trong cung phái người tới đưa ban thưởng, cũng truyền chỉ dụ của Thánh thượng, ban cho tiểu Quận chúa phong hào An.

Phượng Dương ôm tiểu Quận chúa mà nàng ta thập tử nhất sinh mới sinh hạ được, trong lòng vui mừng vạn phần.

Nếu không phải cuối cùng bà đỡ xoa bóp đưa bào thai về đúng vị trí, lần này nàng ta đã nguy rồi.

Mặc dù không phải nhi tử một lòng mong ngóng, nhưng trải qua lần hung hiểm này, cuối cùng có thể mẫu tử bình an cũng làm nàng ta nguôi ngoai phần tiếc nuối trong lòng.

Tiểu Quận chúa ngửi mùi của mẫu thân, không nhịn được dụi dụi trong ngực nàng ta, ỷ lại vô cùng.

Phượng Dương thấy vậy, ánh mắt trở nên hiền hòa.

Dung mạo của tiểu Quận chúa là sự kết hợp của nàng ta và Phò mã, đợi khi trưởng thành chắc chắn là mỹ nhân xinh đẹp.

Phượng Dương khẽ chau lông mày, không hiểu sao trong lòng cảm thấy không thoải mái, bởi vì trong thoáng chốc nàng ta đột nhiên nghĩ tới Lâm lương đệ.

Xưa nay mỹ nhân phần đa bạc mệnh. Lúc này trong đầu nàng ta tự dưng nảy ra câu nói này.

Nhưng khó chịu chỉ thoáng qua rồi biến mất, dù sao nàng ta chưa bao giờ là người mềm lòng, người khác như thế nào có liên quan gì đến nàng ta. Sau này nàng ta chỉ cần trông nom nữ nhi sống qua ngày, hưởng hết niềm vui gia đình là được rồi.

Ngày tiểu Quận chúa đầy tháng, Thái tử tặng lễ trọng, còn có lòng ở lại phủ Công chúa ăn tiệc đầy tháng.

Đêm đó, âm thanh trong Tây sương phòng có phần mưa rền gió dữ, mãi đến lúc trời tờ mờ sáng, Thái tử mới khàn tiếng gọi nước.

Đám nô bộc từ khi khiêng nước vào phòng không dám nhìn loạn, nhưng mùi hương kiều diễm cả phòng hồi lâu không tan, có thể tưởng tượng được tình huống trong đêm kịch liệt thế nào.

Sau khi thu dọn ổn thỏa, hắn lại lên giường, kéo người mê man kia vào trong ngực.

Gần bốn tháng rồi, nhưng bụng nàng vẫn không hề có động tĩnh.

Ánh mắt hắn bình tĩnh di chuyển xuống, đặt lên bụng bằng phẳng trắng ngần của nàng.

Nếu không phải chắc chắn lúc trước canh chừng chặt chẽ, không xảy ra sơ suất gì, hắn sẽ thật sự hoài nghi Phượng Dương động tay động chân trong đó.

Bàn tay dày dặn vuốt ve qua lại trên bụng mềm, hắn không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ mọi chuyện quả thật không thể như ý người?

Bây giờ đã là tân triều năm ba, hắn đã hai mươi bảy.

Nếu Thái tử có con nối dõi thì còn có thể chặn miệng một đám người, nhưng bây giờ dưới gối vắng lạnh, khó tránh sẽ làm lòng người dao động.

Tất nhiên hắn không đặt Trần vương trong mắt, nhưng cơ nghiệp tân triều hắn không thể không màng.

Hắn đưa tay mơn trớn tóc mai ẩm ướt của nàng. Lúc này nàng đang nhắm mắt, an tĩnh ngủ trong vòng tay hắn, dựa sát vào nhau tựa như một đôi bích nhân.

Nhưng hắn biết, người nàng ở đây, tim lại không biết thuộc về nơi nào.

Tuy ban đêm trong đôi mắt ướt của nàng phảng phất hình bóng hắn, nhưng hắn vẫn không soi được vào sâu trong mắt nàng.

Hắn cười một tiếng không biết vì cái gì, sau đó chậm rãi thu lại tất cả cảm xúc trên mặt.

Nàng đã sớm thể hiện thái độ rõ ràng, trong tim nàng hoàn toàn không có khả năng tiếp nhận hắn.

Đã như vậy, hắn còn có chỗ để hi vọng xa vời nữa sao?

Chính hắn cũng không chắc chắn.

Có những lúc nản lòng thoái chí, hắn cũng sẽ nghĩ, có lẽ là trời đã định sẵn quan hệ giữa bọn họ chỉ có thể dừng tại đây, không thể tiến thêm một bước nữa.

Hôm sau sau khi lâm triều, Thánh thượng trở về Ngự Thư Phòng, nghĩ mãi không ra, hỏi Vương Thọ: "Làm sao Thái tử lại đột nhiên đổi tính rồi?"

Hôm nay lên triều có quan viên đề nghị việc Thái tử tuyển phi, Thái tử lại không lạnh giọng bác bỏ như lúc trước, ngược lại có ý thỏa hiệp.

Vương Thọ nghĩ ngợi nói: "Có lẽ Thái tử đã thông suốt rồi, dù sao cũng là Trữ quân, bao nhiêu con mắt trên dưới triều chính đang nhìn, làm sao có thể trì hoãn không đại hôn mãi được?"

Thánh thượng vuốt râu trầm tư: "Hậu viện kia gần đây có động tĩnh gì không?"

"Hình như không có động tĩnh gì." Vương Thọ nói: "Chỉ nghe nói Thái tử gia càng trông coi kỹ càng như châu báu, hộ viện ba tầng trong ba tầng ngoài, bảo vệ chặt chẽ nghiêm ngặt. Còn kiểm tra kỹ lưỡng những hạ nhân hầu hạ nàng ta từ trong ra ngoài, vì thế đúng thật là bắt được mấy thám tử của mấy nhà bên. Nô tài còn nghe nói, thức ăn của vị kia có không dưới ba người thử độc mới được ăn vào."

"Đúng là phô trương hơn cả nương nương trong cung."

Thánh thượng cười một tiếng, Vương Thọ cúi đầu thật thấp.

Im lặng một lát, Thánh thượng đột nhiên hỏi: "Ngươi nói xem, Thái tử phi nó sẽ chọn nhà ai?"

"Việc này nô tài nào đoán được."

"Ngươi không đoán được? Cả cái cung này, nô tài nhiều ý tưởng nhất chính là ngươi."

Vương Thọ khom người nói: "Thánh thượng coi trọng nô tài rồi, nô tài không đảm đương nổi lời khen ngợi như vậy."

Thánh thượng lườm ông ta, sau đó lại nói chuyện của Thái tử: "Hai tướng Ngô, Lưu trong nhà đều có cô nương đến tuổi, nhưng mà chắc không phải Thái tử phi mà Thái tử lựa chọn, nhiều nhất sẽ nạp làm Trắc phi. Trẫm đoán, nó muốn chọn lựa Thái tử phi từ nhà văn thần."

Điều này quả thật khiến Vương Thọ kinh ngạc. Bởi vì Thái tử chưa buông binh quyền, những đại tướng được phái đi trú đóng tám chín phần đều là tâm phúc của hắn, nếu chọn Thái tử phi, hẳn không thể thiếu việc chọn trong nhà võ tướng mới phải.

"Chờ đấy mà xem." Vẻ mặt Thánh thượng thản nhiên, sau đó giao phó: "Đến Khôn Ninh cung bẩm một tiếng, thời gian này xuân về hoa nở, cũng đến lúc trong cung tổ chức Bách Hoa yến rồi."

Vương Thọ lĩnh mệnh.

Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi mấy bận.

Nếu Thái tử đại hôn, vậy địa vị Trữ quân của hắn sẽ vững như thái sơn, sau này sẽ không dễ dàng lung lay được.

Trung tuần tháng tư, Hoàng hậu chủ trì tổ chức Bách Hoa yến, mời gia quyến trọng thần tam phẩm trở lên trong Kinh thành tham gia.

Trong lòng những trọng thần này ai mà không rõ mục đích đằng sau buổi Bách Hoa yến rốt cuộc là gì? Bọn họ đều quay về nghiêm khắc căn dặn nữ nhi đến tuổi trong nhà, hôm đó tuyệt đối phải chú ý ngôn từ cử chỉ, lễ nghi quy củ phải làm đến tốt nhất.

Vừa nghe cuối cùng Thái tử cũng muốn lấp đầy hậu cung, những gia đình có hi vọng được tuyển chọn đều không khỏi vui mừng. Tuy không thể được tuyển làm Thái tử phi, nhưng còn có những phân vị khác. Nếu có thể khiến Thái tử vui vẻ, tương lai không thiếu được việc có một vị trí phi tần có phẩm cấp.

Bách Hoa yến hôm ấy, trong Kinh thành xe hương nườm nượp, nhộn nhịp tiến về hướng Hoàng cung.

Rất nhiều nữ nhi thanh tú trang phục lộng lẫy, vào cung dự tiệc.

Sáng sớm hôm đó, sau khi tỉnh dậy Tấn Trừ không gọi người vào hầu hạ, mà chỉ khoác một chiếc áo ngoài đơn giản, đứng dậy đi đến trước cửa sổ đứng đó hồi lâu.

Hôm nay là ngày trong cung tổ chức Bách Hoa yến.

Mặc dù không tính là chính thức tuyển chọn, nhưng thực chất cũng vì hắn mà làm, cho nên hắn phải ghé qua một chút.

Trống ngực gióng lên cảm xúc không tên, hắn không nhịn được nhìn về phía giường.

Màn giường chưa gom lại, màn lụa vàng ấm phác họa lờ mờ bóng hình lẻ loi bên trong. Nàng quay lưng nằm nghiêng, để lại bóng lưng gầy thuần khiết.

Hắn biết nàng đã tỉnh, vừa rồi lúc hắn đứng dậy hô hấp của nàng không đều. Nàng trốn tránh đối diện với hắn, hẳn phải không ưa hắn đến mức nào.

Tấn Trừ nhìn bóng lưng lạnh lùng của nàng, chỉ cảm thấy lồng ngực như có cái gì nứt toác, lại như đang nguội lạnh.

"Đứng dậy, mặc y phục cho ta." Thấy nàng không hề nhúc nhích, hắn kiềm chế tâm trạng nói: "Ta biết nàng dậy rồi. Hay là cần ta đi mời nàng?"

Lúc này trong màn mới vang lên giọng nói: "Hôm nay mệt mỏi, ta không dậy được. Ngươi cứ để hạ nhân hầu hạ mặc y phục rửa mặt đi."

Tấn Trừ nhìn chằm chằm chỗ màn màu vàng ấm một lúc.

Hắn sợ quạnh quẽ, cho nên một năm bốn mùa, màn giường đều là gam màu ấm.

Nhưng dù màu sắc ấm hơn nữa, cũng không sưởi ấm được trái tim nàng.

Hắn cất bước đi đến, một tay giật màn giường ra.

Lâm Uyển bất đắc dĩ đứng dậy, bởi vì hắn từ trên cao nhìn xuống nàng hừng hực, quả thực làm nàng thấy khó chịu.

Nàng khoác y phục, tiện tay vấn tóc lên, sau đó định xuống giường.

"Không phải bảo ta mặc y phục cho ngươi sao? Ngươi chặn ở đây, ta làm sao xuống giường cầm y phục?"

Thân hình Tấn Trừ cao lớn chặn kín trước giường, nghe vậy thì đưa tay chỉ vào áo trong màu vàng sáng trên người hắn.

"Mặc cho ta cái này trước."

Áo trong tơ lụa nửa mở, lộ ra thân thể cường tráng rắn rỏi, trên da có mấy vết cào, vô hình trung thêm phần dã tính.

Lâm Uyển không nói gì nữa, nghe lời nửa ngồi trước mặt hắn, đưa tay chỉnh cổ áo cho hắn, cụp mắt buộc đai lưng cho hắn.

Dù gì áo trong cũng mặc sát người, trong lúc nàng chỉnh trang, khó tránh lòng bàn tay mềm mại sẽ đụng chạm vào thân thể hắn, hoặc cổ hoặc eo. Rõ ràng ngón tay hơi lạnh, nhưng những nơi chạm qua lại như lửa lan đồng cỏ, thiêu đốt cả người hắn căng cứng như sắp bùng nổ.

Có mấy khoảnh khắc, hắn gần như không muốn quan tâm gì nữa đè nàng xuống, nhưng vừa nghĩ đến Bách Hoa yến hôm nay, trong lòng lập tức như bị dội một chậu nước lạnh, lạnh đến toàn thân hắn cứng ngắc.

"Mặc xong rồi, vậy ta đến giá cầm y phục đến cho nàng."

Tấn Trừ nhìn bàn tay thu lại từ bên hông hắn, thấp giọng nói một câu "chờ đó", rồi quay người đi đến giá, cầm hết tất cả y phục ném lên giường.

Lâm Uyển mặc từng món cho hắn.

Không giống với thường phục Thái tử ngày trước, lần này hắn mặc là một bộ quan phục hơi chính thức.

Cuối cùng buộc xong đai lưng màu vàng kim sáng loáng cho hắn, Lâm Uyển thu tay về, chờ hắn rời đi.

Hắn cũng không vội rời đi, ngược lại nhìn nàng với cảm xúc khó hiểu: "Nàng không hỏi xem hôm nay ta muốn đi đâu sao?"

"Không phải vào triều à?"

Nàng thuận miệng đáp.

Câu trả lời hờ hững lộ vẻ lạnh lùng giống như trong dự liệu của hắn.

Hôm nay là ngày nghỉ tắm gội, hắn vào triều cái gì.

Những điều nhỏ nhặt của hắn, nàng chưa từng để trong lòng.

Chỉ sợ dù biết được hành động này của hắn là gì, nàng cũng không quan tâm.

Tấn Trừ đứng nguyên tại chỗ, nhìn đôi môi hồng phấn như hoa, màu sắc ấm áp như vậy, nhưng sẽ chỉ nói ra những lời lạnh như băng với hắn.

Cảm xúc lẫn lộn trong lồng ngực không biết là giải thoát hay là gì khác, cuối cùng hắn nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó không nói một lời đi ra khỏi phòng.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa điện, trái tim hắn trĩu nặng, dường như có cảm xúc dời non lấp biển đè xuống đầu hắn.

Hắn biết rõ, bước ra một bước này, giữa bọn họ sẽ không còn chỗ tiến thêm một bước nữa.

Dù không bước thì thế nào, lẽ nào sẽ có sao?

Hắn nhắm mắt siết chặt tay.

Sẽ không có, lòng nàng cứng rắn như sắt, sẽ không cho hắn chút cơ hội nào nữa.

Hắn mở to mắt, cáu kỉnh sải mạnh một bước, hoàn toàn bước ra khỏi điện.

"Điền Hỉ."

Điền Hỉ vội bước lên trước.

Tấn Trừ quay đầu thoáng nhìn trong điện, sau đó trầm giọng dặn dò: "Phải quản chặt mồm miệng đám nô tài kia, đứa nào không giữ miệng được, trực tiếp lôi ra ngoài đánh chết."

Điền Hỉ run lên: "Nô tài hiểu rồi."

"Chuẩn bị xe."

"Vâng."

Sau khi Tấn Trừ rời đi, bà tử ở gian ngoài nhỏ giọng hỏi dò Lâm Uyển, có muốn người vào hầu hạ rửa mặt hay không.

"Không cần." Lâm Uyển đáp lại một tiếng, nói là còn muốn nằm một lúc.

Bà tử đáp "dạ" một tiếng, gian ngoài yên ắng trở lại.

Nàng lại nằm trở về, nghiêng người vào trong giường, im lặng nhìn bức tường đến thất thần.

Từ đêm qua tâm trạng hắn đã không đúng, lúc trên giường có vài phần thô bạo, ánh mắt cũng thâm trầm đáng sợ, sau đó lại dịu dàng cẩn thận hôn nàng, có thương tiếc, lại có kiềm chế.

Liên kết với một loạt hành động khó hiểu của hắn sáng nay, còn có một thân quan phục khá chính thức kia, trong lòng nàng đã có suy đoán đại khái.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, nàng nhắm mắt lại không nghĩ thêm nữa.

Hắn như thế nào, không liên quan đến nàng.

***

Trong cung trăm hoa đua nở, cũng là trăm hoa khoe sắc.

Phượng Dương vừa mới ở cữ xong, lần này cũng tới góp vui.

Huống hồ nàng ta cũng cần qua lại gần gũi với Thái tử một chút.

Tuy hôm đầy tháng của tiểu Quận chúa, Thái tử cũng cho phủ Công chúa bọn họ đủ thể diện, nhưng nàng ta lại cảm giác rõ ràng, từ khi Kiến Võ năm ba đến nay, Thái tử không qua lại với phủ Công chúa thường xuyên như trước.

Nàng ta khó tránh khỏi nghi ngờ, Thái tử không vừa lòng với nàng ta chỗ nào.

Đang lúc trầm tư, lại có gia quyến đại thần mang theo nữ nhi của mình nhiệt tình tới vấn an nàng ta.

Phượng Dương điều chỉnh lại suy nghĩ, sắc mặt như thường đáp lại.

Những quý phu nhân này có ý định gì sao nàng ta lại không rõ. Không ngoài việc thấy phủ Công chúa và Đông Cung qua lại thân cận, muốn cho nữ nhi của mình lộ diện trước mặt nàng ta, tiếp theo là mong có thể mở rộng quan hệ với nàng ta, bước vào Đông Cung.

"Bách Hoa yến năm nay thật là náo nhiệt, bao nhiêu năm rồi không thấy khung cảnh huyên náo như vậy."

"Đúng vậy, trông những đứa trẻ này duyên dáng như nụ hoa, đều cảm thấy trong lòng vui mừng."

Một quý phu nhân cười nói: "Phải. Đợi An quận chúa trưởng thành, lúc đó chắc chắn còn xinh đẹp hơn nụ hoa, điện hạ trông vậy nhất định càng vui mừng hơn nữa."

Phượng Dương cười nói: "Nó không nhận nổi lời khen như vậy."

"Được mà được mà." Người bên cạnh vội nói: "Từ lâu đã nghe nói An quận chúa trắng trẻo đáng yêu, lớn lên chắc chắn sẽ quốc sắc thiên hương như điện hạ."

Những người khác đều hùa theo cười nói phải.

Phượng Dương cũng nói đùa vài câu với bọn họ.

"A, đúng rồi, mọi người có thấy hôm nay Lâm phu nhân tới không? Lúc đầu muốn tìm bà ấy nói chuyện, tìm một vòng hình như không thấy bà ấy."

Đúng lúc này, một quý phu nhân như vô tình hỏi.

Phượng Dương lặng lẽ nhìn sang, là nhà Lễ bộ Thượng thư.

Lúc này có người khác tiếp lời: "Người nhà bọn họ đang ở bên cạnh Hoàng hậu kìa. Nhưng mà hôm nay Lâm phu nhân không tới, nghe nói là bệnh không dậy được, cho nên dâu trưởng nhà họ dẫn đến đây."

"Nhưng mà hình như cũng không thấy nhà họ mang cô nương vừa tuổi đến."

"Nhà họ chắc không có người tuổi tác thích hợp, hình như lớn nhất là cháu gái kia, nhưng cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi."

"Ngược lại tuổi tác tương xứng với Trần vương."

Phu nhân cuối cùng vừa dứt lời, lại có người nói tiếp: "A... vậy chẳng phải sẽ loạn bối phận?"

Nàng ta vừa nói ra miệng mới như nhận ra nói sai, vội nâng tay áo che miệng.

Phượng Dương nhìn sang, là người nhà trước giờ qua lại với nhà Lễ bộ Thượng thư khá thân thiết.

Trong lòng nàng ta hiểu rõ đại khái. Nhà Lễ bộ Thượng thư hẳn là có ý để nữ nhi vào Đông Cung nhắm vào vị trí Thái tử phi, nếu không thì là vị trí Trắc phi. Lần này có lẽ là muốn thử thăm dò quan hệ giữ nàng ta và Lâm lương đệ.

Dù sao sự quan tâm của Thái tử với Lâm lương đệ gần như không hề che giấu, đối với những người có ý định vào Đông Cung như bọn họ là uy hiếp cực lớn.

Muốn thăm dò thái độ của nàng ta với Lâm lương đệ hoặc là muốn thăm dò tình hình của Lâm lương đệ từ miệng nàng ta cũng là hợp tình hợp lý.

Phượng Dương nhìn sang cô nương váy áo thanh nhã sát bên phu nhân kia.

Dung mạo tất nhiên là không kém, cấp bậc lễ nghĩa cũng chu toàn, được thế gia vọng tộc cẩn thận dạy dỗ mà nên. Chỉ là hơi quy củ, chỉ sợ khó lấy được niềm vui của Thái tử.

Phương Dương thu lại ánh mắt quan sát, cười nói: "Một lát nữa chắc là Thái tử sẽ theo Thánh thượng đến đây, chúng ta cứ nên đến chỗ Hoàng hậu đi thôi."

Không tìm hiểu được từ chỗ Phượng Dương cái gì, tất nhiên là có người thất vọng.

Nhưng mà nghe nói Thái tử sẽ lập tức tới, không khỏi chỉnh đốn lại tinh thần, rốt rít cẩn thận quan sát bề ngoài cô nương nhà mình, chỉ sợ có chỗ nào không chu toàn.

Thánh thượng mang Thái tử tới cũng không ở bao lâu, chỉ là ghé qua, dặn dò Hoàng hậu vài câu phải tiếp đãi thật tốt, rồi hàn huyên với Phượng Dương mấy lời, sau đó dẫn Thái tử rời đi.

Nhưng mà Thái tử toàn thân cao quý, tuấn tú đĩnh đạc vẫn để lại ấn tượng khó phai cho nữ quyến ở đây. Diện mạo Thái tử anh tuấn, các nàng nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.

Sau khi Bách Hoa yến trôi qua, Thái tử được gọi riêng vào Ngự Thư Phòng.

"Đây là chân dung của các quý nữ, còn có thơ bọn họ làm, tranh bọn họ vẽ hôm đó, ngoài ra còn có đánh giá ngôn từ cử chỉ của các nàng ngày đó, ngươi xem đi."

Thánh thượng chỉ một chồng giấy trên bàn, nói.

Tấn Trừ vén mắt nhìn, nói: "Nhi thần biết rồi."

Thánh thượng nhìn hắn: "Trông ngươi không hứng thú lắm, còn chưa chọn đã phiền rồi? Nếu thực sự lười xem, không ngại để vị trong phủ ngươi xem giúp, dù sao mắt nhìn của nàng ta rất tốt, không chọn kém được."

Cuối cùng Tấn Trừ không nhịn được trầm mặt, sau đó thu lại ánh mắt nói: "Trước giờ chỉ có Thái tử phi hỗ trợ tuyển chọn Lương đệ, không có Lương đệ góp ý Thái tử phi."

Thánh thượng mỉm cười nói: "Ngươi biết thế là được."

Sau khi Tấn Trừ hồi phủ thì đến thẳng thư phòng, sau đó sai người gọi Điền Hỉ tới.

"Ngươi sàng lọc trước một lần, loại những người phẩm hạnh không đoan chính ra."

Điền Hỉ đầu tiên là kinh ngạc nhìn lên bàn, sau đó giật mình.

"Vậy điện hạ, không biết phẩm hạnh không đoan chính... tiêu chuẩn ra sao?" Hắn ta khó xử nhìn đống chân dung, thơ từ còn có những đánh giá của nhóm quý nữ kia. Những quý nữ này đều có chuẩn bị mà đến, nào có thể ngốc đến mức làm ra chuyện phẩm hạnh không đoan chính trên yến hội chứ? Cho nên những đánh giá này cùng lắm là viết đại khái tính cách của nhóm quý nữ, có thể nhìn ra được gì?

"Cái gọi là tâm sinh tướng, bắt đầu từ bức họa cũng có thể nhìn ra một chút. Còn thơ từ của bọn họ cũng có thể nhìn ra phần nào tính tình của bọn họ."

Tấn Trừ kiềm chế bực bội, đưa ra tiêu chuẩn: "Miệng lưỡi sắc bén, hiếu thắng đố kị, loại bỏ hết. Còn có trông như lòng dạ thâm sâu, khẩu phật tâm xà cũng không được xuất hiện bên trong."

Điền Hỉ nghe ra chủ tử bọn họ đang bực bội, không dám nói nữa. Ngoại trừ bấm bụng đáp ứng khổ sai này, còn có thể thế nào.

Một chủ một bộc trong thư phòng không nói gì, đều mang suy nghĩ riêng.

Tấn Trừ ngả về sau dựa vào thành ghế, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó có một bóng lưng mảnh khảnh đang đứng trước cây hải đường quay lưng về phía này, hình như đang ngẩn người suy nghĩ cái gì.

"Đợi sau khi ta đại hôn, sợ là không thể thường xuyên qua bên này, cho nên ngươi phải để tâm chăm nom một chút." Giọng nói của hắn chuyển lạnh: "Nếu như xảy ra sự cố, chỉ mang ngươi ra hỏi."

Điền Hỉ vội thể hiện lòng trung, quỳ xuống thề: "Thái tử gia yên tâm, nếu như xảy ra chút sự cố, người cứ chặt nô tài ra thành tám khúc."

"Đứng dậy đi."

Nói xong, Tấn Trừ không lên tiếng nữa, lại nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần.

Điền Hỉ đứng trước bàn thu xếp lại xấp tư liệu kia, trong lòng lại ngổn ngang trăm mối.

Lúc trước hắn ta là nô tài bên cạnh Thái tử gia, nhưng từ sau khi sắp xếp cho Lâm lương đệ, hắn ta gần như biến thành nô tài bên cạnh nàng.

Dĩ nhiên là Thái tử gia tín nhiệm hắn mới sắp xếp hắn ở bên cạnh nàng, thế nhưng... nếu Thái tử gia không đại hôn thì còn tốt, cả hậu viện chỉ có một mình Lâm lương đệ, hắn ta như vậy cũng không mất giá trị, nhưng một khi Thái tử gia đại hôn rồi, giá trị bản thân hắn sẽ thay đổi lớn.

Điền Hỉ cũng không biết cảm nhận trong lòng là gì, mặc dù Thái tử gia vẫn tín nhiệm hắn ta như cũ, nhưng hôm nay nô tài bên cạnh Thái tử gia không còn là hắn, ngày sau nô tài bên cạnh Thái tử phi cũng không phải là hắn.

Bây giờ hắn ta trở thành nô tài quản sự bên cạnh một Lương đệ nho nhỏ.

Nếu Thái tử gia có thể luôn yêu thích Lâm lương đệ thì cũng dễ nói, nhưng nếu ngày sau lạnh nhạt rồi... Vậy chẳng phải trở thành nô tài quản sự trong lãnh cung?

Nghĩ thôi đã không rét mà run.