Vì hôm qua chủ tử bọn họ giao phó nên Điền Hỉ không dám rời khỏi, một mực canh giữ trước cửa phòng, từng thời từng khắc chú ý nghe động tĩnh bên trong.
Bên trong hơn nửa ngày không có âm thanh gì, mãi đến gần buổi trưa mới vang lên vài tiếng loạt xoạt.
Bà tử bên cạnh biết Lâm lương đệ đã tỉnh, đang định mở miệng hỏi có cần vào hầu hạ không, lúc này Điền Hỉ liếc mắt ra hiệu với bà ta, để bà ta khoan hẵng lên tiếng.
Bà tử kia vội ngậm miệng.
Điền Hỉ áp tai vào cửa phòng lắng nghe, hình như có tiếng bàn ghế xê dịch.
Nghĩ ngợi một chút, hắn ta lặng lẽ mở ra một khe hở ở cửa phòng, dán đầu vào khe hở len lén nhìn vào.
Trong phòng ánh sáng hơi mờ tối, sau khi quen mắt hắn mới nhìn được tình hình bên trong.
Vừa nhìn một cái lại làm hắn ta hoảng sợ trợn to mắt, hóa ra là Lâm lương đệ chuyển một cái ghế ở trước bàn sang bên cạnh, rồi bất thình lình xô về phía góc bàn!
Điền Hỉ nhìn thấy cảnh tượng này giật mình choáng váng.
Lâm lương đệ đang làm cái gì, điên rồi phải không?
Hắn ta không kịp suy nghĩ nguyên do hành vi quái đản này của nàng, lập tức xông vào phòng, chạy về phía nàng hô lên.
"Lương đệ người làm gì vậy? Người đâu, mau, mau đi mời Vương thái y tới."
Lâm Uyển khom người che lấy bụng, trên khuôn mặt tái nhợt có vẻ đau đớn.
Khi nghe Điền Hỉ gọi thái y đến, nàng muốn ngăn lại nhưng đau đớn vừa rồi bị va đập chưa tan, khiến lúc này nàng suy yếu không nói nên lời.
Bà tử kinh hoàng đỡ nàng lên giường, Lâm Uyển dựa đầu vào giường nhắm mắt hít thở, đau đớn bị va đập ở phần bụng mới đỡ hơn một chút.
Điền Hỉ thấy sắc mặt nàng thả lỏng, không khỏi thở phào một hơi.
"Ai ôi Lương đệ, vừa rồi người làm sao vậy, thật là hù chết nô tài."
Cảm giác đau đớn tiêu tan khiến Lâm Uyển hoảng loạn tinh thần.
Nhất là cảm giác được giữa hai chân không có luồng nhiệt nóng trào ra, nàng chừng như sắp điên rồi, chẳng biết tại sao lại ngoan cường như thế.
"Không sao, vừa rồi muốn xuống đất rót chén trà uống, không cẩn thận bị đập vào. Ta không sao cả, các ngươi ra ngoài đi."
Nàng chống đỡ tinh thần đáp lại một câu, nhưng nào có biết, hành động trước đó nàng đập vào góc bàn đã bị Điền Hỉ nhìn thấy rõ ràng. Bây giờ khiên cưỡng giải thích lại gia tăng lòng nghi ngờ của hắn.
Trong lòng Điền Hỉ thấp thỏm, chợt lóe lên suy nghĩ, chẳng nhẽ Lâm lương đệ lại có mưu toan gì.
Hắn ta không khỏi trông ra ngoài cửa sổ nhìn sắc trời, chưa tới mấy canh giờ nữa, gia bọn họ chắc sẽ về rồi.
Hắn thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ mong Lâm lương đệ thu lại mấy suy nghĩ quỷ quái, đừng có trêu chọc chủ tử gia bọn họ nổi giận nữa. Phá vỡ những ngày yên bình khó khăn lắm mới có được này, nàng có được gì tốt đâu?
Lâm Uyển thấy bọn họ không chịu ra ngoài, dưới cái nóng ruột, nàng nay không khỏi nổi giận, kéo màn ra nằm xuống.
"Ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi."
Điền Hỉ nào dám để nàng một mình trong phòng, nghe vậy liền nói: "Người nghỉ ngơi đi, các nô tài hầu hạ ngay bên cạnh, người cần gì cứ thông báo một tiếng là được."
Lâm Uyển biết Điền Hỉ sẽ không nghe lệnh, dứt khoát không nói nữa, tâm trạng rối loạn nhắm hai mắt nằm trên giường, tay siết thành quyền đặt trên bụng, trong đầu điên cuồng nổi lên rất nhiều suy nghĩ.
Một lát sau, Vương thái y đeo hòm thuốc vội vàng tới, Điền Hỉ thấy bèn chào hỏi.
"Lương đệ nương nương, Vương thái y tới, để ông ấy xem cho người được không?"
Sau lưng Lâm Uyển căng thẳng giây lát, sau đó lạnh giọng nói: "Để bà tử tới xem một chút rồi miêu tả với Vương thái y là được."
Điền Hỉ khó xử: "Cứ để thái y bắt mạch cho người..."
"Ta bị va đập, không phải bị bệnh, bắt mạch cái gì?" Nàng cao giọng nói: "Má Lưu, má Lưu ngươi đến gần đây."
Bà tử khó xử nhìn Điền Hỉ.
Điền Hỉ nghe ra Lâm lương đệ không chịu phối hợp, cảm thấy không biết làm sao. Dù sao Thái tử gia bọn họ không có ở đây, một nô tài như hắn nào dám cưỡng ép bắt mạch, nghĩ ngợi một chút cũng chỉ đành ra hiệu bà tử kia qua xem xét.
Lâm Uyển vén góc áo lên cho bà tử kia nhìn chỗ bị va đập ứ máu, sau đó phất tay bảo bà ta miêu tả với Vương thái y.
Vương thái y lấy ra một bình thuốc nước trị chấn thương, rồi cho bà tử biết nên xoa bóp như thế nào và những điều cần chú ý trong mấy ngày tới.
Bà tử đều cẩn thận ghi lại.
Sau khi Vương thái y rời đi, Điền Hỉ cũng lui khỏi phòng để bà tử bôi thuốc cho nàng.
"Lương đệ nương nương, nô tỳ bôi thuốc cho người."
Bà tử thấy nàng không lên tiếng, cũng chỉ có thể coi như ngầm đồng ý, bấm bụng bước lên kéo màn ra, sau đó cẩn thận đổ thuốc trong bình ra.
Lâm Uyển chợt nhìn về phía thuốc kia.
Bà tử bị ánh mắt trừng trừng của nàng làm giật nảy mình, lắp bắp hỏi: "Lương... lương đệ..."
"Ngươi cầm thuốc tới cho ta nhìn xem."
Bà tử nghe vậy đưa bình thuốc tới theo bản năng, khi tay Lâm Uyển sắp chạm đến chiếc bình kia, bên ngoài đột nhiên vang lên loạt tiếng bước chân vội vàng, theo đó là tiếng vấn an của Điền Hỉ.
Thái tử gia trở về.
Bà tử kia giật mình thu tay lại, quỳ xuống đất khom người cúi đầu đợi cung nghênh.
Lâm Uyển duỗi tay ra bị bắt hụt, sắc mặt thoáng trắng bệch, ảo não nắm lòng bàn tay, sau đó cũng chỉ có thể điều chỉnh sắc mặt cứng ngắc, tỏ vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì.
Lúc bà tử đổ thuốc kia ra, nàng mới nhớ tới, trong thuốc trị thương trước giờ đều có thành phần lưu thông máu hóa ứ.
Trên đường trở về hắn gặp Vương thái y, cũng biết được chuyện nàng bị va đập.
Hắn sải bước vào phòng, không kịp hỏi kỹ Điền Hỉ đã đi thẳng đến giường, kéo chăn mỏng đắp trên người nàng ra, không nói năng gì vén góc áo nàng.
Một khối máu bầm đáng sợ đập vào mắt làm hắn thực sự nổi giận.
"Cẩu nô tài, thường ngày các ngươi hầu hạ như vậy?"
Nô bộc trong phòng bị dọa đến hồn phi phách tán, đối mặt với cơn thịnh nộ của hắn, ngay cả tiếng xin tha cũng không dám thốt ra nửa chữ.
"Không trách bọn họ, là ta không muốn để bọn họ hầu hạ, thường ngày cứ lượn lờ trước mặt ta, nhìn đến phiền lòng." Lâm Uyển đáp lại một câu với giọng điệu không tốt, sau đó nhìn bình thuốc trong tay bà tử: "Má Lưu ngươi qua đây, bóp thuốc cho ta."
Cơn giận của Tấn Trừ tiêu tan chút ít, quan sát khuôn mặt nàng mấy giây, sau đó theo ánh mắt nàng nhìn bà tử sống lưng run rẩy trên mặt đất.
"Đưa bình thuốc cho ta."
Bà tử vội vàng đứng dậy, hai tay run rẩy dâng bình thuốc lên.
Tấn Trừ trầm mặt đoạt lấy bình thuốc, cúi đầu ngửi nhẹ, sau đó nhíu mày nói: "Bóp thuốc như thế nào?"
Bà tử lắp bắp thuật lại những lời Vương thái y nói một lần.
Hắn đổ chút thuốc ra lòng bàn tay, sau đó thuận tay đưa bình thuốc cho bà tử kia cầm. Lúc quay người lại giường, phát hiện nàng chống người nửa ngồi, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía ngoài giường.
Hắn lặng lẽ nhìn sang, phát hiện hình như nàng đang nhìn bà tử kia, không, chính xác là bình thuốc trong tay bà tử.
"Nàng đang nhìn cái gì?"
Hắn luôn cảm thấy ánh mắt nàng khác thường, không nhịn được hỏi.
Lâm Uyển chợt hồi thần, không nhìn thuốc trong tay bà tử kia nữa: "Không có gì."
Tấn Trừ dò xét trên mặt nàng vài lần, cũng không hỏi nữa, xoa nóng thuốc trong lòng bàn tay rồi khom chân lên giường.
"Nằm xuống."
Lâm Uyển nghe lời nằm xuống.
Tấn Trừ cầm góc áo nàng vén y phục lên, thấy khối máu ứ đọng kia, sắc mặt lại trầm xuống.
"Đụng như thế nào?"
"Lúc đến bàn cầm nước trà, không cẩn thận đụng phải... A."
Lòng bàn tay hắn xoa bóp trên bụng nàng khiến nàng không nhịn được rít một hơi.
Thấy nàng khó chịu nhăn mặt, sắc mặt hắn cũng khó coi: "Đau lắm sao? Nếu không dùng chút lực xoa bóp, chỗ bầm này không tan được."
Tuy nói như thế, nhưng sức lực trên tay hắn lại nhẹ đi nhiều.
Lâm Uyển cảm nhận được, không chút suy nghĩ đưa tay ấn mu bàn tay hắn, hơi thở dốc nói: "Mạnh chút cũng không sợ."
Lời này khiến trong lòng hắn nảy lên một cái, không khỏi nhớ lại hơi thở quẩn quanh bên tai đêm qua. Hắn lấy lại bình tĩnh ép xuống suy nghĩ xa xôi không đúng lúc, chú ý lên bàn tay trên bụng nàng, tiếp tục xoa bóp.
"Có thể dùng nhiều thuốc một chút để xoa bóp."
Lâm Uyển nhắc nhở.
Tấn Trừ lại lắc đầu: "Thuốc này lạnh, không nên dùng nhiều."
Lâm Uyển hơi biến sắc giây lát rồi lại cố kiềm chế suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Xoa bóp một lúc, hắn bảo bà tử lấy bình thuốc ra, lại đổ vào lòng bàn tay một ít.
Lâm Uyển nhìn thấy, trong lòng có phần kích động, gần như không khống chế nổi suy nghĩ, nếu lúc này nàng cố cướp lấy, có mấy phần chắc chắn thành công đoạt được, lại có mấy phần tự tin có thể thuận lợi uống vào.
Kinh nguyệt của nàng đã ngừng, việc này sắp không che giấu được nữa, dù có thể giấu được hôm nay, chỉ sợ cũng không giấu được ngày mai.
Nếu lúc đó... nếu đợi đến lúc đó...
"Nàng làm gì vậy?"
Ánh mắt Tấn Trừ nhìn qua ngón tay đang nắm chặt miệng bình, sau đó đôi mắt thanh mảnh nâng lên, nhìn vào khuôn mặt nàng.
Ánh mắt có vẻ khó hiểu, nhưng cũng không ép hỏi.
Lâm Uyển lấy lại tinh thần.
"Ta... ta nghĩ cứ tự mình bóp thuốc thì hơn."
Nàng mấp máy môi gượng ép giải thích một câu, ngón tay nắm ở miệng bình giật giật, như muốn buông ra, lại như không cam lòng muốn dùng sức rút bình thuốc khỏi lòng bàn tay hắn.
Tấn Trừ nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng giây lát, rồi lại lặng lẽ nhìn ngón tay nàng nắm ở miệng bình.
Vừa rồi lúc nàng vội vàng vươn tay ra, hắn đã không bỏ sót vẻ điên cuồng phảng phất trong đáy mắt run rẩy của nàng.
"Để ta là được, nàng nằm đi."
Lâm Uyển cứng ngắc buông tay, theo lời chậm rãi nằm xuống.
Tấn Trừ tiếp tục đổ thuốc, sau đó vẫn đưa bình thuốc cho bà tử cầm.
Lúc ma sát lòng bàn tay, hắn như lơ đãng hỏi: "Hai ngày nay luôn cảm thấy nàng tâm sự nặng nề, có việc gì giấu giếm ta sao?"
"Ta không có." Trái tim Lâm Uyển nảy lên, lại cũng chỉ có thể cố sức trấn tĩnh trả lời hắn: "Có lẽ là vì bực bội, đến ngày này hằng tháng, tâm trạng ta luôn phiền muộn."
Tấn Trừ cụp mắt xoa bóp cho nàng, nét mặt không nhìn ra cảm xúc.
Hai ngày nay, hắn thấy nàng không chỉ đơn giản là bực bội, mà là có chút khác thường.
Nhưng mà hắn không ép hỏi cái gì, bởi vì hắn biết, nàng không muốn nói thì dù ép hỏi thế nào cũng không có kết quả.
Xoa bóp xong lần này thì hắn dừng, đắp kín chăn cho nàng, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt rồi nhanh chân rời khỏi phòng.
Trước khi đi còn cố ý cầm theo bình thuốc kia trong tay bà tử.
Điền Hỉ thấy chủ tử gia bọn họ đi ra bèn vội vàng theo ra ngoài, mãi cho đến ngoài điện mới nhỏ giọng bẩm báo tình huống hắn ta đã nhìn thấy.
Tấn Trừ chợt trợn mắt, trong mắt chấn động: "Ngươi thật sự thấy rõ ràng?"
Điền Hỉ nói: "Nô tài không dám nói láo, nô tài thật sự nhìn thấy rõ ràng, Lương đệ nương nương dời ghế ra, tự mình đâm vào góc bàn."
Sau khi nói xong, hắn ta cúi đầu xuống.
Tấn Trừ sững sờ giây lát, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là nàng có toan tính gì đó không muốn người khác biết.
Mặc dù không biết lần này nàng lại có mục đích gì, nhưng chắc hẳn sẽ khiến hắn không dễ chịu.
Hắn chợt quay người, gần như không khống chế nổi muốn quay về ép hỏi, nhưng đi được hai bước hắn lại dừng lại.
Thẳng thắn ép hỏi như vậy chỉ sợ không những không hỏi ra được kết quả, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ, làm nàng sinh cảnh giác.
Hắn lại quay người ra ngoài điện, trầm giọng dặn dò Điền Hỉ: "Tiếp tục nhìn, có tình huống gì kịp thời bẩm báo với ta."
Mỗi lần Lâm Uyển đến ngày, hắn sẽ không qua, hai người đều một mình ngủ trong phòng mình.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Sáng sớm hôm sau, trước khi Tấn Trừ vào triều, Điền Hỉ vội vàng đến bẩm báo hành động khác thường của nàng đêm qua.
Sau khi nghe nói, trên mặt Tấn Trừ hiện ra vẻ không thể tin nổi.
Tối hôm qua nàng lại bảo người cầm chậu than, đốt... mảnh kinh nguyệt?
"Lương đệ nương nương nói vật kia xúi quẩy, phải thiêu hủy."
Tấn Trừ không có phản ứng một hồi lâu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nàng quá khác thường.
Thậm chí hắn có phần hoài nghi, chẳng lẽ nàng bị ép đến phát điên?
Nhưng hắn lại lập tức phủ định suy đoán này, ngày đó ở Giáo Phường Ti nàng chưa bị ép đến điên, bây giờ hắn ít bức bách hơn, hẳn nàng không đến nỗi như thế.
Càng nghĩ càng không rõ đầu mối, hắn dặn dò Điền Hỉ không được rời nàng một tấc, chờ hắn hạ triều về rồi nói.
Đoạn đường đi về hướng Hoàng cung, trong lòng Tấn Trừ liên tục không yên, từ nơi sâu thẳm dường như có một sợi rễ vô hình lôi kéo hắn, ngăn cản hắn đi tiếp.
Hắn nắm tay đỡ trán, khuôn mặt sắc bén đầy vẻ sốt ruột.
"Dừng xe."
Lúc xe ngựa sắp đến cửa cung, cuối cùng hắn trầm giọng thét lệnh.
Xe ngựa bốn ngựa kéo thong thả dừng lại.
Những quan viên dậy sớm vào triều ở xung quanh thấy xe ngựa Thái tử dừng, cũng bảo xe ngựa mình mau mau dừng lại.
Tấn Trừ trầm giọng giao phó nô tài bên cạnh: "Vào cung xin phép cho ta, hôm nay trong người ta khó chịu, buổi triều hôm nay không đi được."
***
Sau khi Lâm Uyển thức dậy thì lập tức hỏi bà tử: "Thuốc hôm qua Vương thái y cho đâu, lấy ra đây, ta phải dùng."
Bà tử lại khó xử nói: "Thuốc bị Thái tử điện hạ cầm đi rồi ạ, nói là hôm nay lâm triều về lại cho người dùng."
"A, vậy sao?" Lâm Uyển tỏ vẻ không để tâm đưa tay vén tóc mai, nhưng trong lòng sốt ruột bất an. Hôm nay là ngày chẩn mạch định kỳ, đợi khi hắn thượng triều về, Vương thái y sẽ tới bắt mạch cho nàng.
Bây giờ tình hình như vậy, nàng đã chắc chắn mười phần là mang thai rồi, dù thời gian còn ngắn, nhưng cũng không thể đảm bảo Vương thái y chẩn không ra.
Huống hồ, ngày ấy của nàng dị thường, chỉ sợ mấy bà tử cũng phát giác ra ít nhiều.
"Đi theo Vương thái y lấy thêm một bình tới."
Chịu đựng từng cơn choáng váng, nàng cố chống đỡ tinh thần giao phó.
Hai ngày nay kinh sợ đan xen, thân thể còn bị giày vò, càng khiến nàng thêm khó chịu.
Bà tử kia quỳ phịch xuống một tiếng: "Nô tỳ không dám."
Lâm Uyển cắn răng liếc nhìn bà ta một cái, hít sâu một hơi, lại nói: "Mời Vương thái y đến, hôm nay ta muốn phối thuốc."
Bà tử thấp thỏm lui ra ngoài.
Điền Hỉ hỏi bà ta: "Hầu hạ nương nương dậy chưa?"
Bà tử vội vàng nói lại chuyện Lâm Uyển giao phó.
Điền Hỉ kinh ngạc, sáng sớm thế này còn chưa dùng bữa lại muốn gấp gáp phối thuốc?
Trong lòng trăm điều không có lời giải, nhưng hắn ta vẫn phất tay để bà tử kia đi mời người. Hắn ta thầm nghĩ Lâm lương đệ quả thực vô cùng bất thường, nếu xảy ra chuyện gì, có đại phu túc trực ở đây cũng có thể kịp thời xử lý.