Xiềng Xích (Gông Xiềng)

Chương 79: Có lẽ là mệnh của nàng




Sau khi Tấn Trừ ra khỏi điện, lập tức quát lệnh thân binh chỉnh đội, sau đó cầm kiếm lên ngựa, mang một đội nhân mã hùng dũng ra khỏi phủ.
Tiếng chỉnh binh ngoài điện không hề che giấu, có thể truyền rõ ràng vào trong điện, truyền vào tai Lâm Uyển.
Lâm Uyển không ra ngoài chất vấn hắn muốn làm gì, chỉ là hai mắt trừng trừng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn hắn cưỡi ngựa ra phủ, mang theo một đội thân vệ trang nghiêm uy nghi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Hắn muốn làm gì, hắn muốn cái gì?
"Lương đệ nương nương, tới giờ uống thuốc rồi."
Lâm Uyển làm như không nghe thấy, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Điền Hi liếc mắt ra hiệu, bà tử bên cạnh vội qua đóng cửa sổ lại.
Cửa sổ đóng lại ngăn cách cảnh sắc bên ngoài, cũng làm cho ánh sáng trong phòng tối đi. Điền Hỉ bưng thuốc tiến lên, lại nịnh nọt nói: "Lương đệ nương nương, chúng ta uống thuốc trước đi."
Lâm Uyển không có phản ứng, trong đầu hiện lên dáng vẻ sát khí đằng đằng của hắn trước khi rời đi. Sau đó lại liên tục lắc đầu, không tin chuyến này là hắn đi giết người.
Dù hắn càn quấy làm bậy như thế nào, cũng sẽ không phải đi giết cả nhà nàng.
Nhưng dù nghĩ như vậy, nàng vẫn vô thức nắm chặt góc chăn, ngón tay miết đến trắng bệch.
Điền Hỉ thấy nàng không chịu uống, đành phải cầm chén thuốc đưa cho bà tử, bảo bà ta đút.
Bà tử kia múc một thìa thuốc đưa đến miệng nàng, thế nhưng người trên giường mím môi, cắn chặt răng, căn bản một giọt thuốc cũng không đút vào được.
Sau mấy lần thử vẫn không hề vào được một giọt, ngược lại làm cho nước thuốc chảy xuống khóe môi, làm gối mềm và đệm chăn ướt đẫm một mảng.
Bà ta còn định đút nữa nhưng đột nhiên bị nàng ra sức hất tay, bát thuốc kia rơi choang xuống đất, vỡ tan tành.
Điền Hỉ buồn phiền nhíu mày, tình hình bây giờ nàng không chịu uống, cũng không nghe người khác khuyên, mà bọn họ cũng không thể cưỡng ép đút, cho dù sắc thêm bát nữa thì kết quả cũng giống nhau. Đành phải chờ chủ tử gia bọn họ về rồi hẵng nói.
Người trên giường nằm thẳng đờ tựa như vô tri vô giác, nhưng Điền Hỉ nhìn sang ngón tay siết trắng bệch, còn có dáng vẻ run rẩy gần như không thể kiểm soát, chỉ cảm thấy nàng giống như phạm nhân trong tử tù, gắng gượng hít thở chỉ còn chờ phán quyết cuối cùng.
Hầy. Điền Hỉ lặng lẽ thở dài.
Thái tử gia bị đâm vào phế phổi, lần này sao có thể nuốt trôi.
Lúc này mang theo người ngựa ra ngoài, chỉ sợ muốn cho nàng giáo huấn không nhỏ, cắt đứt triệt để những suy nghĩ quỷ quái của nàng, để sau này nàng không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Tấn Trừ ra ngoài một canh giờ, Lâm Uyển nằm thẳng một canh giờ.
Đợi khi nghe được tiếng ngựa hí liên tiếp bên ngoài, Lâm Uyển từ trong mê man mở bừng mắt, nhìn thẳng về hướng cửa phòng.
Tấn Trừ vén màn cửa lên, cầm chuôi kiếm sải bước tiến đến, bên tóc mai còn có mấy vết máu chưa kịp lau đi, càng tôn thêm vẻ yêu dã và ngoan độc trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Thấy người trên giường ráng chống người dậy nhìn chằm chằm bên tóc mai hắn, lúc này hắn dường như nhận ra cái gì, đưa tay lau một cái, cụp mắt nhìn, lãnh đạm nói: "Giết mấy kẻ không có mắt mà thôi."
Thân thể Lâm Uyển lảo đảo, thoáng chốc như bị người ta rút cạn sức lực, mệt lả ngã ngửa xuống.
Đôi mắt hắn căng chặt, không tự chủ được tiến lên hai bước, nhưng đến khi thấy chén thuốc tan tành dưới đất thì chợt dừng bước.
"Như vậy đã không chịu nổi?" Hắn nhìn nàng chằm chằm như trào phúng như phẫn nộ: "Sức lực lúc trước tự làm mình bị thương, liều mạng nhét thảo dược vào đi đâu mất rồi?"
Nói đoạn, hắn giơ tay vỗ ba cái, quát lên: "Mang vào! Lâm Uyển, nàng mở to hai mắt ra nhìn kỹ, nếu thật sự nhẫn tâm đến cùng, ta không còn lời nào để nói."
Tiếng vỗ tay vừa dứt, gian ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, nhỏ nhặt, hoảng hốt, lại như có tiếng khóc âm ỉ bị chặn lại.
Màn cửa bị người bên ngoài vén lên, đi vào đầu tiên là hai thân vệ cao lớn, bọn họ đứng ở hai bên cửa, mặt không cảm xúc kéo người bên ngoài đi vào.
Mà bên ngoài là mười mấy đứa trẻ cả lớn cả nhỏ bị người lôi kéo xô đẩy vào trong, kinh sợ vào phòng, hoang mang run bần bật, trong miệng mỗi đứa trẻ bị nhét vải bố, giàn giụa nước mắt, khủng hoảng không thôi.
Tình hình như vậy làm cả đám người trong phòng kinh hãi.
Điền Hỉ hít sâu một hơi, vội vàng nhìn về phía giường, sau đó sợ hãi cúi đầu xuống.
Trong đầu Lâm Uyển ong ong, những đứa trẻ lớn nhỏ này đều là khuôn mặt nàng quen thuộc, đều là trẻ con Lâm gia nàng, là cháu trai ruột cháu gái ruột của nàng.
Lúc này, một bé gái chừng mười tuổi bị người đẩy lên trước nhất. Lâm Uyển trợn to mắt, dù nàng chưa bao giờ gặp, nhưng dung mạo giống nàng năm phần, còn có chạc tuổi này khiến nàng dễ dàng đoán được thân phận của nó. Đó là con gái duy nhất của đại tỷ nàng, Phương tỷ nhi!
Lúc này, Viêm ca nhi trong đám trẻ vốn thân cận với Lâm Uyển nhìn thấy nàng, nước mắt lập tức tí tách rơi xuống, khóc lóc muốn bước lên: "Ư a..."
Nó muốn gọi cô mẫu, nhưng miệng bị chèn vải bố, chỉ có thể phát ra hai âm tiết mơ hồ không rõ, nhưng mà âm thanh hoảng hốt và sợ hãi kia lại vang lên rõ ràng.
Thân vệ tiến lên xách Viêm ca nhi ra, ngăn nó đến gần.
Lâm Uyển gắng sức chống người dậy, nghiến răng căm hận nhìn Tấn Trừ, đôi môi mất máu run lên, miệng thở hổn hển.
Tấn Trừ lại như không nhìn thấy, ngược lại rút bội kiếm bên hông ngay trước mặt nàng, tay vuốt ve lưỡi kiếm sắc bén.
"Xách thằng nhóc khóc dữ nhất qua đây."
Cánh tay truyền đến một lực lôi kéo, lúc này Viêm ca nhi mới nhận ra nam nhân khủng bố kia đang nói nó, lập tức duỗi chân giãy giụa không chịu tiến lên.
Nhưng vẫn bị hai người xách tới trước mặt Tấn Trừ.
"Tấn Trừ!!"
Tấn Trừ vén mắt nhìn nàng, mắt đen tựa vực sâu tựa sương lạnh.
"Lâm Uyển, đã thấy được kết quả ngỗ nghịch với ta chưa? Ta hỏi lại nàng, loại hậu quả này nàng có thể chịu nổi không?"
Nói xong, hắn đặt lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng sắc lạnh lên cổ non mềm của Viêm ca nhi, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía Lâm Uyển, gằn từng chữ: "Nếu nàng làm tổn thương con ta một phần, ta nhất định giết một đứa trẻ Lâm gia nàng tế trời. Nếu nàng dám để con ta mất mạng, ta chắc chắn dùng máu tim những đứa trẻ này tưới mộ phần con ta, cúng tế nó trên trời có linh thiêng!"
Hắn phát rồ khiến Lâm Uyển sợ vỡ mật.
Sau khi Tấn Trừ nói xong, lại cầm chuôi kiếm kề sát hơn một tấc, cùng lúc đó vang lên tiếng thét chói tai của Viêm ca nhi.
Lâm Uyển cũng hét lên, gần như bổ nhào xuống giường, nếu không phải Điền Hỉ bên cạnh kịp thời đỡ được thì đã ngã xuống đất.
"Dừng tay! Ngươi dừng tay!" Nàng hồn phi phách tán lảo đảo chạy tới, lệ rơi đầy mặt cũng không biết, tay chân hoảng loạn muốn bắt lấy thanh kiếm sắc bén kia: "Đừng giết... đừng giết nó..."
Hắn chuyển kiếm sắc sang hướng khác, nhưng lại cất bước đi vào giữa những đứa trẻ còn lại, lưỡi kiếm dính tơ máu làm những đứa trẻ kia oa oa khóc lớn, sợ đến nhao nhao rụt người về sau.
Lâm Uyển đang luống cuống tay chân kiểm tra vết thương trên cổ Viêm ca nhi, ánh mắt liếc nhìn bóng dáng hắn lăm lăm cầm kiếm mà đi, trong đầu nổ ầm vang, hành động nhanh hơn ý thức nhào về phía hắn.
"Ngươi giết ta đi..."
Tiếng khóc run rẩy thê lương truyền vào tai, Tấn Trừ tạm dừng bước, trầm mắt nhìn người xụi liệt dưới đất ôm chặt hai chân hắn, giọng nói u ám: "Đây chính là đáp án nàng cho ta?"
Nói đoạn hắn định rút chân ra.
Nghe ra ý lạnh trong giọng nói hắn, Lâm Uyển càng thêm ôm chặt chân hắn, bi thương khóc nói: "Bá Kỳ ta sai rồi, ta sai rồi... Ngươi thả chúng ra, ta sẽ che chở con thật tốt... sinh nó ra."
Đến lúc này, cuối cùng hắn cũng nhận được đáp án mình muốn nghe.
Sắc mặt hắn buông lỏng, thả kiếm xuống, sau đó cúi người tự mình dìu nàng dậy.
"A Uyển, ta cũng không phải nhẫn tâm như vậy, nhưng nếu muốn khoét vảy ngược của ta, vậy bất luận là ai, ta cũng sẽ không nương tay nửa phần. Nàng phải biết, ta tuyệt đối không phải hù họa nàng, nếu hôm nay nàng khăng khăng không hé miệng, ta tuyệt sẽ không thu đao."
Lâm Uyển rưng rưng gật đầu.
Tấn Trừ nhìn nàng một chút, sau đó dắt nàng tới trước bàn ngồi xuống.
Hắn phất tay bảo người cởi dây thừng trói tay những đứa trẻ kia, chậm rãi nói: "Các ngươi tới cả đây, ôm cô mẫu các ngươi một cái, sau này có thể giữ lại tính mạng hay không đều phải xem cô mẫu các ngươi lựa chọn thế nào."
Dù âm sắc lạnh lùng, nhưng không còn thấy sát khí kinh khủng trước đó, những đứa trẻ mới có thể kiềm chế sợ hãi, nức nở nơm nớp lo sợ tới gần.
"Cô... mẫu."
Không biết đứa trẻ nào run giọng gọi trước, tiếng như muỗi kêu.
Trong lòng Lâm Uyển đau đớn, vươn tay run rẩy kéo mấy đứa bé lại gần, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, có cô mẫu ở đây."
Nói không sợ nhưng bản thân lại khóc không thành tiếng.
Lại có vài tiếng gọi nàng, nàng ra sức gật đầu đáp lại, chợt nhớ tới Viêm ca nhi, lại vội vàng kéo nó đến gần, xem xét vết thương của nó.
Vết rách trên cổ nhỏ nhắn rớm máu, trái tim nàng thủng trăm ngàn lỗ dường như bị người ta dùng dây nhỏ tàn nhẫn siết chặt một lần nữa.
Lúc này Điền Hỉ kịp thời mang thuốc trị thương đến.
Lâm Uyển lau nước mắt cho Viêm ca nhi, sau đó quệt chút thuốc cao, cẩn thận bôi lên vết thương cho nó.
Từ đầu đến cuối Tấn Trừ không nói một từ, chỉ ở bên cạnh nhìn nàng, nhìn nàng hơi nghẹn ngào trấn an đứa trẻ, nhìn nàng dịu dàng thoa thuốc cao cho cháu, suy nghĩ có phần mờ mịt ngẩn ngơ.
Đợi sai người đưa những đứa trẻ đi, hắn ôm nàng lên giường.
Sau khi hai người im lặng ngồi đối diện, Lâm Uyển run tay cho hắn một cái tát.
Tấn Trừ không tránh cũng không giận, cứ vậy mà chịu cái tát này của nàng.
Sức lực của nàng đánh vào mặt hắn không đau, nhưng âm ỉ đau chính là lồng ngực hắn.
Hắn tưởng là sau đó nàng sẽ giận dữ quát mắng hắn, sẽ phát tiết một trận, nhưng nàng không có. Sau khi đánh hắn, nàng như bị rút cạn sức lực, mềm oặt dựa vào đầu giường, hai mắt trân trân không có tiêu cự.
Hắn cũng không lên tiếng, mặc cho nàng im lặng.
Không biết qua bao lâu, hai tròng mắt nàng tụ lại tiêu cự một lần nữa, ảm đạm nhìn mặt hắn.
"Nếu như mục đích của ngươi là một mực giam cầm ta ở bên cạnh ngươi, hoàn toàn bóp chết suy nghĩ muốn rời đi của ta, vậy mục đích của ngươi đã đạt được."
Lâm Uyển rủ mắt xuống nhìn uyên ương hí thủy thêu trên chăn, chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Ta sẽ không chống đối ngươi nữa. Sau này, ta sẽ an phận thủ thường làm Lương đệ của ngươi."
Nàng nói lời này không có chút sức sống, hắn nghe lại có cảm giác khó chịu, nhưng những hứa hẹn trong lời nàng mang đến cho hắn cảm giác thỏa mãn, cũng đủ để xua tan khó chịu trong lòng hắn.
"Lời ấy của nàng là thật lòng?"
"Lời hứa ngàn vàng, ta chưa từng nói ngoa."
Lông mày Tấn Trừ giãn ra, ánh mắt hùng hổ dọa người trước đó đã sớm biến mất không còn. Hắn vươn tay nắm bàn tay co quắp bên người nàng, bao lấy hai tay lạnh buốt của nàng, đồng thời nhướn mắt nhìn nàng.
Lâm Uyển không phản kháng, mặc cho hắn cầm, ánh mắt từ từ nhìn sang nơi khác lại chết lặng.
"A Uyển, ta biết trong lòng nàng có oán, ta cũng sẽ không cưỡng ép nàng nghĩ thông suốt ngay." Hắn vuốt ve tay nàng, giọng nói khẽ khàng: "Đợi nàng sinh hạ lân nhi, nàng sẽ biết, cuộc sống về sau mới là quan trọng nhất."
Lâm Uyển rất muốn mở miệng chất vấn, chẳng lẽ nàng sinh con ra, tất cả những vấn đề vắt ngang giữa bọn họ có thể giải quyết dễ dàng sao?
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói ra miệng, bởi vì cho đến hôm nay, nàng đã biết rất rõ ràng rằng, điều hắn muốn không phải nàng chất vấn, mà là nàng thuận theo.
Hắn bức ép nàng ở lại, bức ép nàng yêu hắn, mạnh mẽ đánh tan ý chí của nàng để thành toàn viên mãn của hắn.
Tấn Trừ nhìn nơi cửa phòng, Điền Hỉ đang ở cửa phòng lo lắng chần chừ thấy vậy, vội vàng dùng khẩu hình nói với hắn: Thánh thượng.
Sắc mặt Tấn Trừ hơi trầm xuống, thoáng chốc đè nén lại cảm xúc.
"Hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi, đợi mai có thời gian ta lại nói chuyện với nàng."
Hắn đỡ nàng nằm xuống, vẫy tay gọi bà tử đến, thấp giọng dặn dò vài câu, sau đó đứng dậy khỏi giường, sải nhân bước ra khỏi phòng.
Điền Hỉ vội bẩm: "Thánh thượng vừa phái người đến truyền lời, muốn người lập tức vào cung kiến giá."
Tấn Trừ tự biết là chuyện gì, đưa tay chỉnh lại phát quan, mặt không đổi sắc đi ra ngoài: "Chuẩn bị xe."
Trong ngự hoa viên trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, rung rinh theo gió nhẹ, không trí tràn ngập hương hoa.
"Tuyển chọn đã định đầu tháng sáu, ngươi còn giữ lời không?"
Thánh thượng ngồi xuống băng ghế đá trong đình nghỉ mát, ngoắc bảo Tấn Trừ đến gần, từ tốn hỏi hắn.
Tấn Trừ vốn cho rằng hôm nay tiến cung không thiếu được một trận chửi mắng giận dữ giáng xuống, không ngờ phụ hoàng hắn lại cùng hắn đi dạo ngự hoa viên hơn nửa canh giờ, lúc này mới mở miệng hỏi hắn chuyện tuyển tú.
"Vì sao không tính." Tấn Trừ chuyển mắt nhìn về phía ao sen: "Chẳng phải phụ hoàng từng nói, người bề trên tối kỵ thay đổi liên tục."
"Hóa ra ngươi còn nhớ rõ."
Thánh thượng nói với ý tứ sâu xa: "Trẫm còn tưởng là ngươi muốn để hậu viện mình chỉ độc một cành."
Lời này làm trong lòng Tấn Trừ hơi lạnh lẽo, nhưng trên mặt chưa mảy may biểu hiện, chỉ nói: "Phụ hoàng nói đùa, muôn hồng nghìn tía mới là ý xuân náo nhiệt."
Thánh thượng vuốt râu gật đầu không nói.
Hai cha con ngồi im đối diện một lúc, sau đó Tấn Trừ nhìn về phía Thánh thượng nói: "Có điều nhi thần cũng có một chuyện muốn thương lượng với phụ vương. Thái tử phi có thể quyết định trước, nhưng mà đại hôn phải lùi lại hai năm."
Thánh thượng tính toán một chút, nói: "Còn may chưa lùi đến đại thọ ba mươi của ngươi."
Tấn Trừ giải thích: "Dù sao cũng là Hoàng gia cưới phi, các thủ tục chuẩn bị..."
Thánh thượng mất kiên nhẫn phất tay: "Ngươi đã quyết định rồi, không cần dông dài mãi nữa."
Nói đoạn, ông ta nhìn hắn: "Còn có việc sao? Không có chuyện gì thì xuất cung đi."
"Nhi thần còn có một chuyện." Tấn Trừ đứng dậy cung kính nói: "Lâm lương đệ có thai, nhi thần muốn nâng phân vị nàng."
Thánh thượng nghe vậy cũng không bất ngờ, dường như đã biết được tin này từ lâu. Ông ta vén mí mắt nhìn Tấn Trừ một chút, nói: "Chờ sinh rồi nói."
Thánh thượng lãnh đạm khiến Tấn Trừ nhìn không thấu tâm trạng của ông ta.
"Yên tâm, Hoàng gia thêm suất đinh dù sao cũng là chuyện tốt."
Tấn Trừ lại nói: "Phụ hoàng lo lắng nhiều rồi, nhi thần không có ý gì khác."
Thánh thượng nói: "Là ngươi lo lắng nhiều."
Sau khi hồi phủ, Tấn Trừ gọi Điền Hỉ tới, bảo hắn ta kiểm tra lai lịch hạ nhân trong hậu điện một lần nữa.
Thánh thượng nghe nói vậy nhíu mày, nhưng vẫn không bị ảnh hưởng cầm tấu chương phê duyệt.
Phượng Dương công chúa nhận được lời nhắn của Thái tử, mời nàng ta đến phủ Thái tử ngồi một lúc, trong lòng nàng ta có chút kháng cự.
Nếu nói chột dạ thì nàng ta không thừa nhận, nhưng chút khó chịu trong lòng lại làm nàng ta bực bội không thôi.
Cuối cùng nàng ta vẫn ngồi xe đến, ôm An quận chúa cùng đi đến phủ Thái tử.
Trong phòng hương trà thơm ngát, Phượng Dương ôm nữ nhi ngồi đối diện Lâm Uyển.
"Tiểu Quận chúa rất đáng yêu." Lâm Uyển quyến luyến trên gương mặt trắng trẻo đáng yêu của An quận chúa mấy hồi, lại nhìn sang Phượng Dương: "Trông giống Công chúa."
Phượng Dương vuốt xuôi mũi nữ nhi, cười khẽ: "Ngươi có muốn ôm một cái không?" Nói xong định đưa đứa trẻ tới.
Lâm Uyển khoát tay: "Đừng, cả đời ta đều xui xẻo, đừng để tiểu Quận chúa lây dính vận đen của ta."
Phượng Dương thoáng ngừng lại, sau đó cười nói: "Sao lại nói vậy, bây giờ ngươi có con bên cạnh, lo gì ngày sau không lên như diều gặp gió, đây là vận may cỡ nào. Sau này chính ta còn phải dựa vào ngươi phần nào."
Lâm Uyển cụp mắt nhìn bụng mình bây giờ còn chưa lộ rõ.
Tương lai... có lẽ sẽ có một ngày, nó sẽ hận nghiến răng trách móc nàng, tại sao sinh nó ra đời.
Lâm Uyển nhắm mắt, sau đó nhìn người đối diện: "Công chúa, ta cần phải dưỡng thai, sợ là sau này không thể tiếp đãi Công chúa nữa."
Phượng Dương biết, đây là uyển chuyển nói, sau này đừng đến chỗ nàng nữa.
Mặc dù bị người ta nói lời đuổi khách, nhưng Phượng Dương cũng không tức giận, dù sao chuyện trước đó là nàng ta đuối lý, hôm nay người ta còn có thể hòa nhã đối đãi, sợ đã là cực hạn.
Phượng Dương nâng mắt nhìn nàng, chỉ cảm thấy nữ tử dung mạo xinh đẹp đối diện kia thần thái lại như nước đọng không một gợn sóng, mất đi sức sống, tựa như một đóa hoa đương nở rộ, vô tình gặp một trận gió táp mưa sa, sau đó lặng lẽ mà tàn lụi.
"Ta có thể hỏi một chút không, tại sao ngươi mãi không thể buông bỏ được?"
Phượng Dương hỏi xong, hồi lâu đối phương vẫn chưa trả lời.
Ngay lúc nàng ta tưởng là không có được đáp án, lại nghe đối phương nói khẽ: "Vinh hoa phú quý đương nhiên là tốt, nhưng tiền đề phải xây dựng trên thanh thản yên lòng, tùy tâm mà sống. Không có nền móng này, tháng ngày phú quý cũng chỉ là dày vò."
Phượng Dương ôm An quận chúa ngẩn ngơ ra cửa điện.
Tay nàng ta ôm lồng ngực, có phần run sợ nghĩ, cuộc sống bây giờ nàng ta có thanh thản yên lòng không?
Rõ ràng nàng ta cảm thấy cuộc sống hưởng hết vinh hoa phú quý như vậy không thể tốt hơn, nhưng vì vào nàng ta cũng thực sự nghiệm ra mấy phần dày vò?
"Cô mẫu."
Giọng nói nam tính thuần hậu kéo nàng ta ra khỏi ngẩn ngơ.
Phượng Dương nhìn người cười hòa nhã đi tới: "Thái tử hạ triều lúc nào?"
"Vừa không lâu." Tấn Trừ ra hiệu nàng ta đi sang hành lang, vừa đi vừa đè thấp giọng, nói: "Thế nào? Cảm xúc của nàng có ổn định không?"
Phượng Dương nói: "Theo ta thấy, điện hạ có thể yên lòng rồi, Lâm lương đệ sau này hẳn sẽ an tâm đi theo điện hạ."
Trái tim căng thẳng của Tấn Trừ lập tức thả lòng. Dù sao nữ tử hiểu rõ nữ tử hơn, Phượng Dương đã nói như vậy chứng tỏ nàng quả thực đã nghĩ thông suốt phần nào, không phải là lừa gạt hắn.
"Vất vả cho cô mẫu rồi."
"Đây đều là việc nhỏ." Phượng Dương cười, lại nói: "Nhưng mà Lâm lương đệ cần phải tĩnh dưỡng, sau này không tiện tiếp đón ta."
Trong lòng Tấn Trừ hiểu rõ, nghe vậy gật đầu nói: "Vậy đợi khi đứa trẻ đầy tháng, ta đích thân mời cô mẫu tới uống rượu đầy tháng của nó."
Phượng Dương cười đồng ý. Đây là Thái tử cho nàng ta thể diện, sao nàng ta không vui cho được.
Ánh mắt Tấn Trừ để ý khuôn mặt nhỏ nhắn của An quận chúa nhiều lần.
Phượng Dương thấy vậy, bèn cười nói: "Trông Lâm lương đệ cũng thích trẻ con, ngắm nhìn An quận chúa mãi, sau này có con của mình, không biết sẽ vui đến thế nào."
Lúc trước Tấn Trừ không thích trẻ con lắm, cảm thấy ồn ào lại rắc rối làm người ta chán ghét. Nhưng từ khi Lâm Uyển mang thai, thấy con của người khác lại không nhịn được nhìn thêm mấy lần, trong đầu không ngừng phác họa hình dáng con của bọn họ sau này, hẳn là cũng xinh đẹp đáng yêu như búp bê tuyết.
"Con gái cũng tốt." Tấn Trừ động lòng nghĩ, nếu bé gái sinh ra khuôn mặt giống nàng, hắn hạ triều trở về sẽ ôm hắn gọi cha, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi trái tim hắn đã tan chảy.
"Nam nữ đều tốt, nhưng mà vẫn sinh trước một tiểu Hoàng tôn thì hơn." Phượng Dương trêu đùa An quận chúa, thuận miệng nói: "Có con trai đầu, phân vị của Lâm lương đệ cũng có thể đi lên, củng cố địa vị, cũng tránh cho sau này người khác khoe khoang."
Tấn Trừ cũng nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi trầm xuống. Thầm nghĩ quả thực nên sinh con trai, con gái có thể sau này rồi sinh.
Lúc rời đi, Phượng Dương không nhịn được nhìn về phía Tây sương phòng, xuyên qua cửa sổ hơi mở rộng có thể thấp thoáng nhìn thấy người đang ngồi trước bàn, y phục xanh ngọc mộc mạc, yên tĩnh ngồi đó tựa như một bức họa.
Lúc này Phượng Dương công chúa cũng không biết, sau lần gặp mặt này, lúc gặp lại đã là nhiều năm về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.