Tháng mười hai năm Kiến Võ thứ ba.
Trên mặt đất trải thảm nhung tơ quý giá, giao tiêu mỏng manh màu đỏ rủ xuống bên cửa sổ, trên bàn tử đàn bày nghiên mực báu vật mười phương, có bức viết vết mực chưa khô, bên cạnh bày bản dập hình như của danh nhân, hẳn là trước đó người trong phòng còn đang viết chữ phỏng theo, trên kệ bên trái là chiếc khánh trang trí hình tròn bằng bạch ngọc, Nhữ diêu túi thơm các loại, đều đẹp đẽ quý giá.
Cao Thị bình tĩnh nhìn những thứ này, có kinh ngạc, cũng có ngưỡng mộ.
Thảm nhung tơ ngoại bang tiến cống dùng để trải sàn, giao tiêu ngàn vàng khó tìm dùng để làm màn che, còn chưa nhắc đến những vật trang trí quý hiếm trên kệ đồ cổ, riêng vật bày biện trong gian phòng này đã xa hoa như vậy, cũng khó trách bên ngoài đều đang đồn thổi em chồng nàng là tiêu phòng độc sủng.
"Đại tẩu, lại đây ngồi đi."
Lúc Cao Thị đang quan sát, một giọng nói nhàn nhạt như có như không vang lên.
Nàng ta vội thu lại ánh mắt nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy em chồng nàng ngồi trước bàn tròn trong phòng, mặc áo bối tử mỏng màu đỏ hoa lựu, tay đỡ phần bụng nhô lên nhìn về phía nàng ta, mặt mày nhàn nhạt, vẫn là dáng vẻ thanh thuần lúc trước, dù mang thai cũng không thấy khuôn mặt đẫy đà.
Cao Thị cười đáp một tiếng, sau đó cởi áo choàng, đưa cho bà tử bên cạnh cầm lấy.
Dù khuôn mặt nàng ta lúc này tự nhiên, nhưng trong lòng cực kỳ thấp thỏm, không ngừng suy nghĩ phỏng đoán thái độ của em chồng nàng ta. Phải biết trước đó Trường Bình Hầu phủ đã liên tục cử người tới muốn gặp em chồng nàng ta một lần, không chỉ là phu quân nàng và mấy chú em, thậm chí ngay cả thái thái cũng ra mặt, lại đều bị đóng cửa không tiếp.
Lần này cử nàng ta tới thử, lúc đầu nàng ta cũng không ôm hy vọng gì, đã chuẩn bị tinh thần bị chặn ngoài cửa dẹp đường hồi phủ, không ngờ rằng em chồng lại chịu gặp nàng ta.
"Lương đệ gần đây khỏe không?"
Cao Thị cẩn thận ngồi xuống bên bàn, cố gắng cười tự nhiên trò chuyện.
"Vẫn ổn." Lâm Uyển rót cho nàng ta một chén trà nóng, nước trà trong vắt từ từ dậy lên hương trà: "Các ngươi lui xuống cả đi."
Lời này là nói với đám nô bộc xung quanh.
Những bà tử kia không nhúc nhích, chỉ nhìn về phía Điền Hỉ.
Điền Hỉ đứng ở cạnh cửa chần chừ một lát, sau đó đánh mắt cho bọn họ, đám bà tử mới cẩn thận cầm ấm trà nóng hổi lên, khom người lui ra ngoài.
Lâm Uyển làm như không hay biết, chỉ bình tĩnh cầm một chén trà đưa tới trước mặt Cao Thị. Cao Thị có phần bồn chồn nói vài câu không cần phiền phức.
Lúc này Điền Hỉ bưng chén cháo nhẹ bước tới, cẩn thận đặt trước mặt Lâm Uyển.
"Nương nương, tổ yến hôm nay được chưng với mật ong rừng, bỏ thêm trái cây khử mùi tanh, người nếm thử đi, đảm bảo không có mùi tanh."
Thấy Lâm Uyển gật đầu, Điền Hỉ lại nhìn Cao Thị cười nói: "Lâm phu nhân ở đây đừng khách sáo, có gì cần thì nhớ gọi nô tài một tiếng, nô tài chờ ở ngay ngoài cửa."
Cao Thị vội nói: "Làm phiền công công rồi."
Đợi Điền Hỉ lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người các nàng, Cao Thị đối mặt với Lâm Uyển trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy có loại áp lực vô hình.
Nàng ta muốn nói gì đó kéo gần quan hệ hai bên một chút, nhưng không biết mở miệng thế nào. Dù sao lúc em chồng nàng chưa xuất các, quan hệ giữa hai người đã không xa không gần. Khi đó trong mắt nàng ta, em chồng không nói nhiều, nhưng an phận hiểu lý lẽ, chưa từng gây rối. Không thể không nói, những năm nàng ta gả vào Trường Bình Hầu phủ sống rất an nhàn, chưa bao giờ bị em chồng làm khó dễ như những tỷ muội thân của nàng ta.
Nhưng nếu nói thân thiết thì chưa tới, em chồng nàng ta có phần e lệ kiệm lời, tính tình không hay thân thiết với người khác. Huống hồ nhiều năm nay, em chồng nàng ta đã gặp nhiều chuyện như vậy, bây giờ nhìn nàng như càng trầm lặng hơn, cũng càng lãnh đạm hơn.
"Từ lúc Lương đệ nương nương vào Đông Cung cũng đã hơn một năm, thái thái cũng nhớ người, hôm qua còn nói chuyện thuở nhỏ của người với đại ca người nữa."
Lâm Uyển yên lặng dời mắt, chậm rãi nhìn Cao Thị phía đối diện. Nàng ta mặc một thân y phục hoa xanh, tóc được vấn tỉ mỉ phía sau, có vẻ đoan trang chín chắn của đương gia chủ mẫu.
Những năm gần đây sức khỏe của Đào Thị ngày càng yếu, quyền quản gia gần như đều giao cho Cao Thị, bây giờ Cao Thị được xem như là đương gia chủ mẫu của Trường Bình Hầu phủ.
"Đại tẩu tới hẳn không phải cùng ta ôn chuyện, có việc gì cứ nói thẳng đi."
Cao Thị nghe nói như thế lại nhẹ nhàng thở ra. Thái độ em chồng nàng ta lãnh đạm rõ ràng, nếu như nàng ta gượng ép rút ngắn quan hệ, quả thực sẽ làm bầu không khí xấu hổ. Huống hồ có thể gặp mặt một lần cũng không dễ, nàng ta phải nhân lúc Thái tử chưa hạ triều, nhanh chóng nói rõ mục đích của mình.
"Đợi sang năm, tiểu Hoàng tôn sắp ra đời rồi phải không?" Cao Thị thăm dò nhìn nàng: "Không biết Lương đệ có tính toán gì không?"
Tính toán?
Hai chữ rõ ràng không có sức nặng, nhưng lại khiến nàng mệt mỏi chết lặng.
Từ ngày tin tức nàng mang thai truyền đi, cách mỗi non nửa tháng, người của Trường Bình Hầu phủ sẽ xin gặp nàng dưới danh nghĩa thăm người thân. Mục đích là gì, sao nàng có thể không rõ.
Nàng tự cho là đã cự tuyệt rất rõ ràng, nhưng Trường Bình Hầu phủ vẫn không chịu hết hy vọng, vẫn nghĩ mọi cách muốn cùng nàng chung một chiến tuyến.
Lâm Uyển nhắm mắt, lại nhìn sang Cao Thị nói: "Ta không có tính toán, Trường Bình Hầu phủ cũng không cần có tính toán."
Lời nói này không nể mặt mũi, Cao Thị nghe ra Lâm Uyển không chút lưu tình muốn chặn đứng tư tưởng muốn leo lên của Trường Bình Hầu phủ.
Vẻ mặt Cao Thị không quá tốt: "Lương đệ còn ghi hận lúc trước..."
"Nếu muốn nghĩ ta như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn." Lâm Uyển thẳng thừng ngắt lời nàng ta, hít một hơi kiềm chế cuộn trào trong dạ dày, một hồi lâu mới yếu ớt nói: "Ngẫm lại vết sẹo trên cổ Viêm ca nhi đi, hẳn quý phủ sẽ tỉnh táo hơn chút."
Nhớ tới cảnh ngộ hôm đó sau khi trẻ con cả nhà Lâm phủ quay về khóc lóc kể lể, sắc mặt Cao Thị trắng tái, theo bản năng nắm lấy chén trà trên bàn, siết thật chặt. Nhưng khi cúi đầu nhìn chén sứ Nhữ diêu kia, lại nhìn xung quanh thấy phong thái Hoàng gia xa hoa trong phòng, lửa nóng trong lòng nàng ta dần dần áp chế sợ hãi không đáng kể kia.
"Đó là Thái tử gia quan tâm sẽ bị loạn. Bây giờ Lương đệ chịu thuận theo Thái tử gia, người xem, chẳng phải Thái tử gia lập tức đặt người trong lòng bàn tay mà sủng ái, đâu nỡ làm người tổn thương chút nào?"
Ngữ điệu Cao Thị sốt ruột nói.
Gia nhà nàng có lén nhắc tới với nàng, bây giờ em chồng ở Đông Cung, muốn gia thế có gia thế, muốn sủng ái có sủng ái, muốn hoàng tự có hoàng tự, quả thật là thiên thời địa lợi nhân hòa. Sinh Hoàng trưởng tôn thì chiếm được chữ "trưởng", sau này Thái tử kế vị, em chồng dựa vào thánh sủng có được vị trí Quý phi cũng là có thể, đến lúc đó thân phận Hoàng trưởng tử sẽ như nước dâng thuyền, phần thắng đoạt đích rất lớn.
Đợi đến lúc đó, gia nhà nàng ta chính là Hoàng cữu, ân huệ đến tử tôn, con cái nàng ta cũng là hoàng thân quốc thích, có vinh hoa phú quý hưởng không hết.
Lâm Uyển nhìn dáng vẻ Cao Thị sốt ruột, có cảm giác không nói nên lời.
Có lẽ đúng như danh nhân đời trước từng nói, khi lợi nhuận đạt tới 300%, người đời thậm chí lên đài hành hình cũng không sợ hãi chút nào.
Quyền thế lợi ích động lòng người, từ xưa đến nay đều vậy.
Thế nhân như thiêu thân lao vào lửa, không thấy được ngọn lửa hừng hực nguy hiểm trí mạng, liều lĩnh muốn chiếm lấy, dù phía trước là đường chết vạn kiếp bất phục.
"Lương đệ, người phải tính toán cho Hoàng trưởng tôn một chút. Thái tử phi đã xác định là nhà Lễ bộ Thượng thư, hai vị Thái tử tần cũng từ nhà võ tướng chiến công hiển hách trong triều, dù người không tranh, bọn họ cũng sẽ xem Hoàng trưởng tôn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt." Cao Thị tận tình khuyên bảo: "Nếu người không dựa vào gia tộc xử trí cho người, người bảo tương lai Hoàng trưởng tôn biết dựa dẫm vào đâu?"
Cao Thị phát hiện, sau khi nàng ta nói xong lời này, cánh môi nhạt màu của đối phương cong lên rất nhỏ, không thấy ý cười, chỉ còn lại mỏi mệt.
"Đại tẩu không cần nói nữa, chỉ cần quay về nói với phụ thân, người ngoài thấy ta bây giờ phồn hoa gấm lụa, kỳ thực ta là lửa mạnh thêm dầu, cũng chỉ thiếu nước thiêu cháy đến tàn trở thành bột mịn." Lâm Uyển chậm rãi rủ mắt xuống, ngẩn ngơ nhìn bụng nhô lên, hồi lâu mới nói: "Nếu Trường Bình Hầu phủ muốn bình an trăm năm thì đừng cưỡng ép cột chung một chỗ với ta."
"Uyển tỷ nhi."
Thấy nàng muốn hạ lệnh đuổi khách, Cao Thị vội la lên: "Chúng ta dù sao cũng là máu mủ, người và Trường Bình Hầu phủ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu..."
"Bây giờ Trường Bình Hầu phủ có thể nhân lúc này thoát khỏi phe cánh Trần vương, cái khác đừng nghĩ đến. Ta nói đến thế thôi, sau này sẽ không gặp lại các người nữa, nếu các người muốn khăng khăng cố chấp... ngày sau sẽ thấy hậu quả."
Cao Thị thực sự không hiểu rốt cuộc Lâm Uyển dự tính thế nào, muộn nhất là Kiến Võ năm năm Thái tử sẽ đại hôn, nhìn nàng bây giờ hình như không hề có chút sốt ruột, giống như thật sự không có ý tranh thủ tình cảm. Nhưng quan trọng là dù sao nàng cũng phải tính toán cho Hoàng trưởng tôn một chút chứ? Ánh đao bóng kiếm trong hậu viện rất dữ dội, huống chi là Hoàng gia, vì sao nàng không hề có một chút lo lắng?
Lâm Uyển đỡ bụng chậm rãi đứng dậy, Cao Thị biết nàng muốn hạ lệnh đuổi khách, nàng ta cẩn thận nhìn chỗ cửa phòng, sau đó vội vàng nói: "Phu nhân có chuyện bảo ta truyền đạt với Lương đệ."
Lâm Uyển nhìn sang nàng ta.
Cao Thị đứng dậy kề sát vào nàng, hạ thấp giọng, nói: "Nếu tiểu Hoàng tôn sinh vào năm Kiến Võ thứ tư, đó là cầm tinh trâu, vừa đúng thời điểm người lâm bồn là cuối tháng giêng, vậy sẽ..." Nói đến đây, Cao Thị nhíu mày, liếc nhìn cửa phòng một lần nữa mới thận trọng nói: "Nếu sinh vào tháng giêng, đó là mệnh cách kiếp sát phụ mẫu vong, khắc tử tổn thê, sợ khiến Hoàng gia kiêng kỵ."
Cao Thị nói xong, trong phòng rất rất yên tĩnh.
Tia sáng mùa đông chiếu vào song cửa sổ, xuyên qua giao tiêu màu ấm rơi trên bàn gỗ tử đàn, để lại từng vệt bóng cửa sổ.
Lâm Uyển ngơ ngẩn nhìn chén trà lạnh ngắt trên bàn, chậm rãi nhắm mắt.
Cao Thị khẽ cắn môi, tiếp tục khẽ giọng nói: "Vì suy nghĩ cho tiểu Hoàng tôn, Lương đệ đừng ngại mạo hiểm trợ sản, tháng chạp chuột, là lục hợp..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Uyển đã khẽ đẩy nàng ta ra, quay người chậm rãi đi về phía giường.
Cao Thị ngơ ngác nhìn bóng lưng nàng, lúc này mới chợt nhận ra, nàng lại gầy như vậy, áo bối tử mỏng màu đỏ hoa lựu khoác trên người nàng lại có vẻ thùng thình. Nàng đi chậm chạp từ tốn, mang đến cho người ta cảm giác nặng nề, u ám, ngột ngạt. Dù là bóng song cửa sổ kia dường như cũng sáng tỏ hơn bóng lưng nàng mấy phần.
Cao Thị ổn định tinh thần, cuối cùng vẫn tiến lên nói nốt câu cuối cùng.
"Cha chồng cũng có lời bảo ta truyền đạt, nói là, dù là chống đối..., cả nhà chúng ta cũng có thể đánh bạo đặt thẻ cược này."
Hai chữ kia nàng nói mập mờ lại cực nhẹ, nhưng Lâm Uyển nghe rõ, hai chữ này là Thánh thượng.
Lâm Uyển cười không ra tiếng, còn giống như giải thoát sau khi lương tâm bị giằng xé.
Người đời vì thỏa mãn tham lam của mình mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Hắn vậy, bọn họ cũng vậy.
"Điền Hỉ, tiễn khách."
***
Hôm nay Tấn Trừ hạ triều hơi muộn, mãi đến giờ Thân, xe ngựa của hắn mới tới phủ.
Điền Hỉ vẫn bẩm báo tình hình của Lâm lương đệ hôm nay cho hắn như trước.
Nghe thấy nàng chịu gặp Cao Thị, Tấn Trừ còn có phần bất ngờ, dù sao non nửa năm nay, bất luận là người nào của Trường Bình Hầu phủ đến thăm hỏi, nàng đều chặn ở ngoài cửa, ngay cả mẫu thân nàng cũng không ngoại lệ.
Không ngờ hôm nay lại chịu gặp Cao Thị kia.
Nhưng mà hắn cũng vui khi thấy thành quả, người Trường Bình Hầu phủ tới thăm hỏi cũng là ngầm được hắn đồng ý, nếu không bọn họ khỏi phải nghĩ đến tới gần cửa lớn phủ nửa bước.
"Các nàng nói chuyện thế nào? Có khắc khẩu không?"
Điền Hỉ nói: "Nói chuyện gần nửa canh giờ. Nhưng cũng không nghe thấy bên trong có tiếng cãi vã."
Tấn Trừ gật đầu, khép lại áo choàng, nhanh chân đến sương phòng nàng.
Nàng chịu tiếp xúc với người nhà mẹ đẻ là hắn vui mừng. Bây giờ Trường Bình Hầu phủ chịu đổi phe cánh nương nhờ vào hắn, thực khiến hắn thở phào. Nếu bọn họ khăng khăng cố chấp đi theo Trần vương đến cùng, sau này lúc thanh trừng, nếu hắn tùy tiện buông tha cũng khó chặn miệng lưỡi người ngoài. Vả lại, hắn cũng cần Trường Bình Hầu phủ tới làm hậu thuẫn cho nàng.
Điền Hi bung dù, giẫm lên tuyết đọng, vội vàng đi theo che cho chủ tử gia hắn.
Trên đường gió lớn tuyết lớn, tuyết bay lả tả ùa tới theo gió cuốn, làm trước mắt có chút mơ hồ.
Tấn Trừ híp mắt, nghiêng đầu tránh khỏi gió tuyết ập vào mặt, Điền Hỉ vội tiến lên che dù cản lại mới khiến cuồng phong tuyết dữ trước mắt tản đi chút.
"Hôm nay nàng nôn không?"
"Hôm nay Lương đệ nương nương lại không nôn, nhưng mà ăn cũng ít, hơn nửa ngày chỉ dùng nửa bát cháo tổ yến."
Tấn Trừ nghe vậy không nhịn được nhíu mày.
Từ lúc nàng mang thai phản ứng đã nặng, sắp lâm bồn rồi nhưng vẫn ăn cái gì nôn cái đó, không ngửi được chút mùi vị khác thường.
"Vương thái y nói thai tượng thế nào?"
"Vương thái y và bà đỡ có kinh nghiệm đều xem qua, nói là không vấn đề gì, nếu không có bất trắc xảy ra..."
"Không có bất trắc."
Giọng nói không vui khiến Điền Hỉ run lên, vội vả miệng mình hai cái, sửa lời: "Lương đệ nương nương nhất định có thể an ổn sinh hạ tiểu Hoàng tôn."
Sắc mặt Tấn Trừ dịu đi. Hắn nhìn cửa son đóng chặt chỗ sương phòng qua màn tuyết, nghĩ đến người bên trong hoài thai con của hắn, yên lặng chờ hắn trở về, tinh thần không khỏi rung động.
Cửa son ngăn gió tuyết, giai nhân đợi phu về.
Trong lòng hắn nóng lên, không nhịn được bước nhanh hơn, giây lát khi đẩy cửa, ánh mắt bắt được nàng, trái tim mới ổn định trở lại.
Trong phòng ấm cúng, hình thành chênh lệch rõ ràng với băng tuyết ngập trời ngoài kia. Hắn cởi áo choàng, nhẹ chân đi về phía giường, ánh mắt nhu hòa nhìn người đang ôm bụng ngủ say trên giường, chỉ cảm thấy thân thể ấm áp, đồng thời lồng ngực cũng trướng lên.
Hắn ngồi xuống trước giường, ánh mắt chậm rãi dời khỏi khuôn mặt ngủ say của nàng, sau đó rơi trên phần bụng nhô lên. Hắn trở tay hơ nóng lòng bàn tay và mu bàn tay trên lò sưởi, sau đó khẽ hít thở, chậm rãi phủ bàn tay lên mu bàn tay nàng, mang theo run rẩy rất nhỏ.
Giờ khắc này, hắn, nàng, còn có hài nhi trong bụng, dường như tương liên chặt chẽ.