"À, là Vân Cô, đúng là rất nhiều năm không gặp rồi." Thánh thượng cảm khái như là bạn cũ trùng phùng, bình thản hỏi bà ta: "Vậy ngươi không ngại thì nói xem, thân thế Trần vương có gì bí ẩn?"
Trong Kim Loan điện, hô hấp của chúng thần đều dường như ngưng trệ.
Ngay từ khi Thái tử mang theo tâm phúc năm đó của cố Trưởng công chúa lên điện, bà ta thốt ra câu tháo gỡ bí ẩn thân thế Trần vương cho đến bây giờ, toàn bộ đại điện trở nên lặng ngắt như tờ. Bất luận bí mật Hoàng gia mà Vân Cô muốn nói sau đây là thật hay giả, chỉ riêng một câu đề cập tới cái gọi là thân thế Trần vương đã chính là sự chà đạp cực kỳ lớn lên bộ mặt Hoàng thất.
Người phe phái Trần vương hồ nghi, ánh mắt cùng khóa chặt trên người bà lão lưng còng xuống trên điện, lông tơ dựng đứng như chim sợ cành cong, chỉ sợ một khắc sau, lời nghe được từ miệng bà ta sẽ làm bọn họ không gánh vác nổi.
Trần vương càng chịu kinh hãi rất lớn, từ lúc Thái tử đột nhiên mang người lên điện, hắn ta đã thoáng cảm thấy không ổn. Đến khi bà lão kia mở miệng nói muốn tháo gỡ bí ẩn thân thế hắn, lúc này hắn ta suýt nữa hồn bay lên trời, hoảng sợ nhìn bà lão trong điện, khuôn mặt mập mạp cắt không còn giọt máu.
Không, hắn ta là Hoàng tử đường đường chính chính, thân thế của hắn ta không có bất kỳ bí ẩn gì, là Thái tử... là Thái tử muốn hãm hại hắn!
"Nói bậy nói bạ!" Trần vương vừa sợ vừa giận chỉ vào Vân Cô, mắng: "Trọng địa triều đình, há lại cho ả đàn bà chanh chua như ngươi ở đây nói năng xằng bậy, vu khống bản vương! Hoàng huynh, thần đệ xưa nay đều kính trọng huynh, cớ gì huynh lại mang người đàn bà này lên điện hãm hại thần đệ?"
Nói đoạn, hắn ta cắn răng nghiến lợi quay sang nhìn Thái tử.
Tấn Trừ không để ý đến ánh mắt oán hận của Trần vương bắn về phía hắn, sừng sững bất động cầm hốt đứng đầu bách quan, bình chân như vại.
Vân Cô nhìn Trần vương một cái thật sâu: "Trần vương không cần nóng nảy, nô tỳ đã lên tới Kim Loan điện để nói chuyện cũ tông tộc này, vậy thì không chỉ là nói miệng không bằng chứng. Năm đó Hoàng hậu cùng người khác ngầm tư thông, sau mười tháng sinh hạ một con trai, chính là Trần vương ngươi."
Bà ta hoàn toàn không để ý lời nói này của mình dẫn tới ồn ào lớn cỡ nào trong quần thần, chỉ quay mặt về phía Thánh thượng, dập đầu nói: "Nếu Thánh thượng không tin, có thể triệu mấy vị nhân chứng ngoài điện vào để đối chất. Bà Trần là bà đỡ năm đó đỡ đẻ cho Hoàng hậu nương nương, Minh Châu là thị nữ năm đó hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, hiện giờ bọn họ đều đang chờ ngoài điện, chỉ cần hỏi một chút là biết."
"Ả ác phụ này, là ai sai ngươi hãm hại bản vương!"
Trần vương nổi trận lôi đình, xông lên phía trước định đánh Vân Cô, nhưng chưa kịp tới gần đã bị Thái tử bước lên trước nửa bước, nhấc chân gạt ngã ra đất.
Trần vương bất thình lình bị đạp, một hồi lâu mới tỉnh táo lại, lập tức giận dữ chỉ vào Thái tử: "Là ngươi, là ngươi hãm hại mẫu hậu, hãm hại bản vương!"
Hắn ta không cho rằng Thánh thượng sẽ tin lời vu cáo rõ ràng như vậy, oán giận trừng mắt nhìn Thái tử xong, hắn ta tức tốc quỳ gối bò đến trước bậc cao, khóc lóc dập đầu: "Phụ hoàng, phụ hoàng, nhi thần bị oan, là có người muốn đưa nhi thần vào chỗ chết! Bà già kia nói năng bậy bạ, người phải làm chủ cho nhi thần..."
Phe phái Trần vương vội vã ra khỏi hàng, không kịp chờ đợi muốn lên tiếng ủng hộ Trần vương. Bất kể Vân Cô kia gây ra cho bọn họ chấn động bao nhiêu, nhưng giờ khắc này không phải là lúc khiếp sợ, tình hình hung hiểm liên quan đến sinh tử tồn vong của Trần vương, không cần biết thực hư thế nào nhưng tuyệt đối không thể để Trần vương hứng chịu cái danh này!
Nhưng bọn họ không ngờ tới rằng, không chờ bọn họ mở miệng bác bỏ, Thánh thượng trên ngự tọa đột nhiên trực tiếp bày tỏ thái độ: "Người đâu, kéo Trần vương ra ngoài, giải vào nhà lao."
Mệnh lệnh này khiến đại điện đình trệ chừng mấy giây, sau đó lại liên tục vang lên tiếng hít thở sâu.
Đây là... trực tiếp phủ nhận thân phận Hoàng tử của Trần vương?
Phe phái Trần vương như chịu một kích trí mạng đến mông lung, một chuyện động trời như thế, còn nói không bằng không chứng, Thánh thượng lại... qua loa tin như vậy? Còn quyết định rồi?!
Quả thực là hoang đường! Ngay cả đối chất cũng chưa có, cũng không cho Trần vương cơ hội cãi lại, chỉ bằng lời nói một phía của lão cung nữ kia đã có thể kết luận huyết mạch Trần vương có trá?
"Phụ hoàng!!"
Tiếng khóc Trần vương im bặt, hắn ta chợt ngẩng đầu nhìn người trên ngự tọa, ngây ra như phỗng, không thể tin được đây là mệnh lệnh từ chính miệng phụ hoàng thường ngày yêu thương hắn.
Thị vệ bên ngoài hùng hổ lên điện, không chút nể tình lôi cánh tay Trần vương, kéo thẳng ra ngoài điện.
Chúng triều thần như đang nằm mơ, trợn mắt há mồm nhìn Trần vương sắc mặt như tro tàn bị kéo ra ngoài, đều cảm thấy cảnh tượng trước mặt rất không chân thực, nhất là người phe phái Trần vương có thể nói là như tai họa ngập đầu.
Thánh thượng, Thái tử, Trần vương... Bọn họ đều đang nghĩ, trong đó có chân tướng gì mà bọn họ không biết?
Vương Thọ tiến lên một bước, cao giọng: "Bãi triều..."
Chúng thần đều mang lòng riêng lui khỏi Kim Loan điện. Giây phút Dư Tu và Vương Xương bước chân nhẹ hẫng ra khỏi đại điện, hai người gần như sụp đổ, đứng cũng không vững.
Trần vương ngã ngựa, huyết mạch hoàng thất chỉ còn lại Thái tử, ngày sau còn ai có thể tranh đấu với hắn?
Chẳng trách... chẳng trách trước đó Thái tử mang tư thái Lã Vọng buông cần, ngoảnh mặt làm ngơ cho phe phái Trần vương tác oai tác quái, mặc kệ uy thế lớn mạnh. Hóa ra hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Ánh mắt bọn họ ảm đạm quay đầu nhìn hướng Kim Loan Điện. Trong điện, Thái tử cầm hốt đứng đó không chút mảy may, tựa thiên hạ đã nằm trong lòng bàn tay hắn.
Bọn họ lạnh run khắp người. Chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể ngồi chờ chết?
Trong đại điện vàng son lộng lẫy chỉ còn lại bốn người Thánh thượng, Thái tử, Vương Thọ, và Vân Cô.
Thánh thượng từ trên cao nhìn xuống Thái tử trên điện, vẫn nói chuyện bằng vẻ lãnh đạm: "Thái tử, ngươi giỏi lắm."
Khuôn mặt Tấn Trừ gầy gò, đường nét rõ ràng, đầy vẻ hờ hững.
Kỳ thực trước nay hắn đều biết Trần vương không phải huyết mạch của phụ hoàng. Những năm gần đây, hắn chưa bao giờ coi Trần vương là uy hiếp, huống hồ Trần vương cũng không làm nên trò trống gì, không đáng để hắn đặt trong mắt. Tuy phụ hoàng ba lần bảy lượt mang Trần vương ra chèn ép hắn, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc vạch trần chuyện của Trần vương, hắn khinh thường là thật, niệm chút tình phụ tử cuối cùng cũng là thật.
Nực cười là, hắn còn nhớ tới chút tình nghĩa cha con kia, nhưng đối phương lại nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, tàn nhẫn cầm dao nhằm vào tim hắn, xẻo miếng thịt đầu tim của hắn!
Quả đúng là cha ruột hắn, biết rõ hắn đau chỗ nào, lại chăm chăm đâm vào chỗ đau của hắn, không một chút nể tình.
"Hiện giờ ngươi càng giống một Trữ quân đủ tư cách hơn. Nếu ngươi có thể sớm như thế, có lẽ người trong lòng ngươi cũng sẽ không ra đi sớm như vậy."
Ngữ khí Thánh thượng mang vẻ tiếc hận, lại chuyển sang than thở: "Nhưng mà suy cho cùng vẫn là đá mài dao này dùng tốt, nếu không ngươi cũng sẽ không tỉnh ngộ kịp thời như vậy."
Đôi mắt Tấn Trừ sung huyết, máu nóng cả người trào ngược.
Thánh thượng lấy làm lạ hỏi: "Trẫm nói có sai không? Vân Cô ngươi nói xem, trẫm có nói sai cái gì?"
Vân Cô lo lắng nhìn bóng dáng màu son cao lớn gầy ốm đằng kia, lưng càng thêm còng xuống.
Tấn Trừ nhẫn nhịn nhức nhối như muốn nổ tung trong đầu, cắn răng ngẩng đầu, tiếng chất vấn như mang theo đau đớn ở lồng ngực, bắn thẳng về phía người trên ngự tọa: "Tại sao không thể tha cho nàng? Nàng có nguy hại gì với giang sơn xã tắc? Nếu người có bất mãn với ta, đánh, mắng, phế đều có thể, tại sao lại phải động vào nàng? Nàng có gì sai đâu! Nàng an phận làm Thái tử Lương đệ, nàng vừa mới sinh còn chưa ở cữ xong, Hoàng trưởng tôn của người vừa mới đầy tháng! Phụ hoàng! Thánh thượng! Người nỡ lòng nào?"
"Như vậy là ngươi cho rằng trẫm sai?" Thánh thượng nghe xong, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, ngay sau đó quay đầu lại hỏi Vương Thọ: "Không thể nào chứ, Vương Thọ ngươi cũng biết, những lời này chính là năm đó Đoan Mẫn tự mình dạy dỗ trẫm. Nghĩ xem nàng đường đường là Trưởng công chúa một nước, khỏi phải nói thân phận tôn quý cỡ nào, lời nàng nói là lời vàng ý ngọc, há có thể sai?"
Vương Thọ khom người không nói.
Đôi mắt Tấn Trừ như rỉ máu, thân hình cao lớn hơi run rẩy.
Vân Cô không nỡ nhìn Thái tử bi thảm như vậy, không nhịn được nói: "Đủ rồi Phò mã gia, Thái tử có gì sai, ngài cần gì phải dồn oán hận lên người ngài ấy?"
Thánh thượng nhìn Vân Cô: "Phò mã gia? Cũng chừng hai mươi năm rồi trẫm không còn nghe thấy xưng hô này. Nhưng mà ngươi quả quyết nói trẫm oán hận, vậy trẫm tuyệt đối không thừa nhận, trẫm có oán hận gì đây?"
Nói rồi, ông ta đứng dậy khỏi ngự tọa, được Vương Thọ đỡ thong thả đi xuống đài cao.
"Vân Cô, đến nay trẫm hãy còn nhớ rõ, năm xưa lúc Đoan Mẫn dạy phu, ngươi đứng ở bên cạnh chủ tử ngươi, hẳn cũng nghe rõ ràng cái gọi là lời bàn ngựa hoang và gia súc trong lời chủ tử ngươi."
Ông ta vừa nói, vừa hồi tưởng than thở: "Đoan Mẫn nói với trẫm, nếu ngựa hoang bị tròng vào cái dàm thì chính là gia súc. Nàng nói, chỉ có loại bỏ cái dàm kia, mới có thể cho ngựa hoang không bị ràng buộc mặc sức rong ruổi trong trời đất rộng lớn."
"Nàng nói "Phò mã, bổn cung giết Mai nương là vì tốt cho ngươi, ngươi nhất định phải cảm kích đấy". Vân Cô, chủ tử ngươi có từng nói lời này không?"
Không đợi Vân Cô trả lời, Thánh thượng đã bước xuống đài cao, quay mặt sang Thái tử, vỗ vỗ vai hắn, nói lời thấm thía của người cha hiền: "Bây giờ trẫm truyền đạt lại lời này cho ngươi, trẫm giết Lâm thị là vì tốt cho ngươi, ngươi nhất định phải cảm kích đấy. Tuy ngươi không phải ngựa hoang, nhưng lại là giao long, không cần cái dàm, nếu không thì sẽ biến thành gia súc. Ngươi xem, trẫm làm tất cả đều là vì suy nghĩ cho ngươi."
Sắc mặt Tấn Trừ chợt trở nên điên cuồng.
Thánh thượng vuốt râu cười to, lại quay sang Vân Cô: "Làm trung bộc, hiện giờ nhìn thấy trẫm hết lòng vun đắp cho tiểu chủ tử ngươi như vậy, ngươi có cảm động không? Thái tử cực kỳ giống trẫm, thật không uổng công Đoan Mẫn trù tính mọi đường, trước khi lâm chung còn cố ý hạ thuốc tuyệt tự cho trẫm."
Vân Cô đau xót dời mắt đi, không đành lòng nhìn dáng vẻ của Thái tử.
Tuy Thánh thượng đang cười nói, nhưng mỗi một câu nói ra rõ ràng là căm hận. Hận khắc cốt ghi tâm, dù che giấu mấy chục năm cũng không bị hao mòn nửa phần, một khi phóng thích ra, chỉ hận không thiêu rụi người khác.
"Thánh thượng, hiện giờ ngài cũng đã lật đổ thiên hạ Cơ gia, khiến quốc gia Công chúa diệt vong... Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ nguôi ngoai nỗi hận của ngài?"
"Người đứng ngoài cuộc luôn nói nhẹ nhàng. Chưa kể năm đó Cơ gia bọn họ ngồi vững giang sơn này là trẫm bỏ ra bao nhiêu mồ hôi và máu, chỉ riêng mối thù giết vợ diệt con, làm sao có thể khiến người ta dễ dàng nguôi ngoai như vậy?" Ông ta chỉ vào Thái tử bên cạnh, nói: "Trẫm còn chưa điên cuồng như các ngươi lúc trước, tuy nói lấy mạng người trong lòng nó, nhưng vẫn để lại một mạng hài nhi trong bụng nàng ta. Dù vậy, ngươi thử hỏi Thái tử tốt của ngươi xem, nó có thể nguôi ngoai hay không?"
Vân Cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Thái tử, lúc trước đúng là Công chúa mang bà ta cùng đến phủ Tướng quân, hạ độc giết Mai nương hoài thai sáu tháng.
Hiện giờ Thánh thượng trả thù lên người Thái tử, làm Thái tử đau mất người yêu, truy tìm căn nguyên, bà ta cũng khó thoái thác tội.
Bà ta không sợ Thái tử trách tội, chỉ lo Thái tử oán hận Công chúa.
Tấn Trừ quay đầu nhìn Vân Cô, lại cứng đờ quay đầu nhìn Thánh thượng, một lát sau, đột nhiên cong đôi môi tái nhợt khô khốc, nở nụ cười héo hắt.
A Uyển của hắn, lại chết bởi sự trả thù của phụ thân hắn.
Ngọn nguồn, lại là mẫu thân thân sinh của hắn.
Đây là luân hồi nực cười làm sao, lại muốn tính mạng A Uyển của hắn bổ khuyết cho hận và oán của bọn họ.
"Phụ hoàng, đây là một tiếng cuối cùng nhi thần gọi người như vậy, từ nay về sau phụ tử chúng ta, không đội trời chung!" Nói rồi, hắn ném mạnh hốt trong tay xuống đất.
Cuối cùng Thánh thượng cũng thu lại biểu cảm cười nói trên mặt, ông ta nhìn Thái tử, khuôn mặt già nua hằn sâu nếp nhăn đầy vẻ hờ hững, cực kỳ giống nét mặt Thái tử lúc này.
"Vân Cô, chúng ta đi."
Bỏ lại lời này, Tấn Trừ định cất bước rời đi.
"Không, Thái tử điện hạ, nô tỳ còn có chuyện muốn nói riêng cùng Thánh thượng."
Tấn Trừ liếc nhìn bà ta một cái: "Tùy ngươi."
Nói xong, hắn không hề nhìn hai người bọn họ, cũng không quay đầu sải bước rời đi.
Chờ bóng dáng Thái tử hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Thánh thượng quay đầu nhìn Vân Cô: "Ngươi muốn nói cái gì với trẫm?"
Vân Cô nói: "Muốn nói năm đó lúc nô tỳ đưa Mai nương lên đường, Mai nương để lại di ngôn cho Thánh thượng."
Sắc mặt Thánh thượng thay đổi. Tuy rằng tướng mạo anh vũ năm đó hiện giờ đã trở nên già cả, nhưng bi ai dày đặc trong xương cốt vẫn toát ra từ đôi mắt thâm trầm hóp xuống.
Ông ta há miệng, mấy lần muốn nói chuyện, nhưng không phát ra được một lời, chỉ có chòm râu hoa râm run lên.
"Ngươi...nói đi." Cuối cùng ông ta nói: "Nói không tốt, trẫm mang ngươi... băm thây vạn đoạn."