Có những cảnh tượng chôn sâu trong trí nhớ, không phải thời gian là có thể xóa nhòa.
Dù đã mấy chục năm trôi qua, Vân Cô vẫn cảm thấy ký ức hãy còn mới mẻ, đến hôm nay hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, còn có thể nhớ rõ ràng dáng vẻ rưng rưng uống rượu độc của Mai nương, thảm thiết và quyết liệt.
"Thực ra năm đó Mai nương có lựa chọn, Công chúa nói với nàng ta, chỉ cần nàng ta chịu phá thai, tự xin từ bỏ, rồi đi tha phương sau này không xuất hiện trước mặt ngài nữa, thì có thể giữ lại cho nàng ta một mạng." Vân Cô nhìn Thánh thượng: "Thế nhưng nàng ta khước từ."
"Nàng ta nói, tướng công nàng ta ăn chay cầu Phật mấy năm mới ngóng được đứa nhỏ này, nàng ta không đành lòng bỏ, nếu không giữ lại được nó, chi bằng cùng nhau ra đi, cầu kiếp sau lại làm mẹ con."
Cơ mặt Thánh thượng không kiềm chế được run lên, trong Kim Loan điện tĩnh mịch vang lên tiếng hô hấp dần dần nặng nề của ông ta.
"Nàng ta đã lựa chọn, Công chúa cũng chỉ có thể tác thành. Cuối cùng hỏi nàng còn có tâm nguyện gì chưa thành, nàng ta suy nghĩ kỹ một hồi mới rưng rưng nói, xin giúp nàng ta gửi một lời cho tướng công nàng."
Đại điện trống trải càng thêm yên ắng, ngay cả tiếng hô hấp cũng ngưng trệ, tĩnh mịch không âm thanh.
Giọng nói Vân Cô chầm chậm vang lên: "Nàng nói, nàng không trách ngài. Nàng biết khát vọng trong lồng ngực ngài, hiểu cái bất đắc dĩ của ngài, cũng hiểu mọi khó khăn của ngài, bây giờ nàng đến tình cảnh này là không ai muốn, là tạo hóa trêu ngươi, thực sự chẳng trách được ngài. Nhưng tuy nói không oán, trong lòng nàng vẫn khó chịu, nàng nói nàng hối hận, hối hận ba điều, hối hận thứ nhất là khuyên hôn phu nàng tìm kiếm phong hầu, hối hận thứ hai là xin Quan Âm được con, hối hận thứ ba..." Bà ta dừng lại giây lát, mới nói: "Hối hận thứ ba là ngắt hoa núi đó giắt vạt áo."
Vừa dứt lời, Vương Thọ bỗng hoảng hốt hô lên: "Thánh thượng!"
Hóa ra là Thánh thượng không còn đứng vững, ngồi quỳ trên đất.
Vân Cô vẫn làm như không thấy, tiếp tục nói: "Câu cuối cùng trước khi Mai nương uống rượu độc là mong ngài ngày sau có thể được như ý nguyện, hoàn thành công tích vĩ đại, từ nay quyền thế ngập trời, phú quý vô biên."
Thánh thượng lại như bị dao găm lồng ngực, ông ta đau đến hai mắt rưng rưng.
"Mai nương!"
Thời gian đã qua hơn hai mươi năm, cuối cùng ông ta một lần nữa gọi ra miệng cái tên chôn sâu trong lồng ngực. Người mà đời này ông ta hổ thẹn nhiều nhất, người mà nằm mơ ông ta cũng muốn gặp nhưng lại không dám gặp.
"Năm đó Công chúa sợ di ngôn của Mai nương sẽ khiến ngài nản lòng thoái chí, tuyệt đường làm quan, mới không chuyển lại lời này cho ngài. Ngày đó Công chúa cũng nói, Mai nương là một nữ tử tốt hiếm có, nếu không phải cản đường, người cũng không muốn tuyệt tình như vậy."
Ngày đó sau khi Mai nương bị độc chết, thất khiếu chảy máu, thê thảm vô cùng. Đương nhiên hoàng thất không thể để trạng thái bị độc chết này cho người ta nhìn thấy, nên đưa thi thể nàng ta treo xà nhà, tuyên bố với bên ngoài là treo cổ tự tử. Công chúa cũng thương hại nàng ta phần nào, trước khi treo xà còn bảo người rửa mặt thay y phục cho nàng ta, để nàng ta ra đi được vẻ vang.
Khi Vân Cô nói những lời này một cách nhẹ nhàng, Thánh thượng trợn trừng mắt, hai tay ông ta run lên, xương cốt toàn thân đều đang run rẩy.
Ông ta gần như không kiềm chế nổi muốn buông ra lời chất vấn giống như Thái tử: Nàng nguy ngại gì với giang sơn xã tắc? Nàng đã làm sai điều gì? Tại sao không thể tha cho nàng!
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không hỏi những lời này ra miệng, nước mắt tuôn đầy mặt, đấm ngực, giọng căm hận: "Ta hối hận, hối hận rồi!"
Thánh thượng hối hận cái gì, những người khác không thể nào biết được.
Sau đó mấy ngày, Thánh thượng nghỉ triều, trong cung lờ mờ lộ ra tin tức, nói là Thánh thượng đổ bệnh.
Mặc dù thường ngày Thánh thượng trông khỏe mạnh, nhưng dù sao tuổi tác đã cao. Lần này đột nhiên đổ bệnh, đại thần trong triều không khỏi hoảng sợ trong lòng.
Thế cục trong kinh trở nên biến động liên tục có thể thấy bằng mắt thường.
Đảng phái Trần vương bí mật hợp lại với nhau, hối hả ngược xuôi, qua lại thường xuyên với Vương gia và Dư gia, không ngừng hành động trong tối. Lại có Ngô gia khác trong kinh bắt đầu lặng lẽ thu thập châu báu, ngầm chuẩn bị xong xe ngựa. Trường hợp như thế này không phải là ít.
Trong phủ Thái tử lại trở nên bình tĩnh lạ thường.
Thái độ yên lặng xem biến này của Thái tử quả thực khiến lòng người hoảng loạn. Không phải bọn họ không biết Thái Tử gây dựng ở Kinh thành nhiều năm như vậy, thế lực hùng hậu không nói, còn có rất nhiều át chủ bài chưa lộ ra. Bọn họ cũng không muốn đối đầu với Thái Tử, nhưng mấu chốt là hiện giờ không phải bọn họ muốn lui là có thể lui. Cho dù bọn họ cúi đầu xin tha, Thái Tử có thể tha cho bọn họ không?
Đặc biệt là Vương gia và Dư gia, từ sau khi Trần vương rớt đài, Thánh Thượng bị bệnh thì như trời sập. Lời nói bừng bừng sát khí của Thái Tử trước đó còn như sấm bên tai, nếu bọn họ từ bỏ phản kháng, vậy chẳng phải ngồi chờ chết? Còn không bằng nhân lúc trong kinh hỗn loạn, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng. Giống như Thánh Thượng ngày xưa, một nhà đào ra con đường phú quý. Cho dù không thể thành, cũng có thể nhân lúc loạn lạc chạy ra khỏi Kinh thành, chưa biết chừng có thể chạy thoát.
Hai nhà bọn họ nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Nhưng tai mắt Thái Tử trải rộng khắp trong kinh, trước đó đã tiến hành bố trí từ lâu, đã sớm giăng lưới chờ bọn họ tự chui đầu vào. Không chờ bọn họ nửa đêm canh ba dẫn dắt thuộc hạ xông vào phá cửa cung thứ ba, Cấm Vệ Quân mai phục xung quanh đã ập đến đánh giết.
Một đêm này Kinh thành cũng không yên bình, trong Tử Cấm Thành tiếng chém giết điếc tai, ánh lửa ngút trời.
Đến khi hừng đông, trong cung gõ chuông, chúng thần hối hả vào triều.
Thái Tử đứng trên đài cao bạch ngọc ở Kim Loan điện tượng trưng cho quyền uy đế vương, đội đông châu mũ miện, mặc áo bào đỏ thắm ngũ trảo đoàn long của Trữ quân, đứng quay mặt về phía quần thần. Đôi mắt thâm trầm quét qua đám người dưới điện, hắn dõng dạc tuyên bố: "Thánh thượng bệnh nặng liệt giường không dậy nổi, ta là Trữ quân, theo lý nên giám quốc. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ chủ trì triều nghị, các ngươi giờ mão vào triều, không được có dị biệt."
Trong lòng triều thần đều kinh hoàng, không tuyên đọc thánh chỉ, cũng không có khẩu dụ của Thánh thượng, Thái tử cứ như vậy đường hoàng vào triều tuyên bố, thời thế này sắp thay đổi rồi sao?
Dù trong lòng hồ nghi suy nghĩ như thế nào, nhưng giờ phút này lại không một ai dám bước ra chất vấn trước mặt Thái tử.
Quần thần kìm nén hoảng hốt, dập đầu hành lễ: "Thần tuân chỉ..."
"Đứng lên đi." Thái tử lạnh lùng nâng mắt nhìn hướng ngoài điện, ra lệnh: "Dẫn người lên."
Mấy tên thị vệ lập tức kéo hai người đầy máu từ ngoài điện đi vào. Hai người bị chặn miệng không thể nói ra lời, chỉ hoảng sợ ư a kêu loạn, tay chân không ngừng vùng vẫy giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi sự giam cầm như kìm sắt của thị vệ võ lực mạnh mẽ.
Chúng thần ngưng mắt nhìn một cái, giật nảy cả mình. Hai người máu này làm sao bọn họ không quen thuộc, vài ngày trước còn cùng bọn họ ở đại điện, là đồng liêu bọn họ không thể quen thuộc hơn, đó chính là Thống lĩnh Cấm Vệ Quân Vương Xương và Cửu môn Đề đốc Dư Tu.
"Hai kẻ này đêm qua phạm thượng làm loạn, dẫn ba ngàn tinh binh xông vào cửa cung, muốn giết quân đoạt vị. Loạn thần tặc tử, tội ác tày trời như thế, chết chưa hết tội." Thái tử quét mắt về phía chúng thần, thị uy nói: "Hai người Vương Dư nghiệp chướng nặng nề, phải xử cực hình, chư vị có ý kiến gì không?"
Triều thần bị ánh mắt Thái tử quét qua đều rối rít cúi đầu, không ai dám có dị nghị.
"Đã không có ý kiến, vậy thì hành hình đi."
Sau khi Thái tử nói xong lời này, thị vệ áp giải người lại không hề nhúc nhích, không có ý kéo hai người bọn họ ra ngoài. Ngay lúc triều thần đang nghi hoặc, đột nhiên nghe được ngoài điện truyền tới tiếng bước chân âm vang, còn kèm theo tiếng vật thể di động.
Bởi vì Thái tử ở trước mặt, bọn họ không dám nhìn xung quanh. Mãi đến khi nhóm thị vệ kia đi tới trước điện, đặt vật đang khiêng xuống một tiếng "ầm", bọn họ mới liếc nhìn, hóa ra là hai giá gỗ chữ thập cao lớn.
Triều thần mờ mịt giây lát, sau đó phản ứng kịp, đều giật mình mặt cắt không còn giọt máu. Tiếp đó lại kinh sợ nhìn thấy đao phủ đứng trước giá gỗ đang cầm dao lóc, có một bộ phận triều thần chân bắt đầu run, răng không nghe sai khiến đánh vào nhau.
Sau khi thị vệ khiêng đồ lui ra, chúng thần lại nghe Thái tử trên đài cao kia hờ hững nói: "Thi hình thiên đao vạn quả, lập tức chấp hành."
Ngày hôm đó sau khi lâm triều, quần thần từ trong Kim Loan điện đi ra, phần lớn người đều một đường nôn khan, vạt áo đều là vật uế, trên mặt trắng bệch không ra hình người.
Bọn họ cũng không biết mình hồi phủ như thế nào, đến khi về phủ nghe nói cả nhà già trẻ hai nhà kia đều đã bị chém, đầu người ở Thái Thị Khẩu la liệt thì càng thêm đổ mồ hôi lạnh, tay chân như nhũn ra.
Xét nhà xử trảm không đủ để thỏa cơn phẫn nộ của Thái tử. Hôm nay lúc lâm triều đã sớm có từng đội quan binh hung thần ác sát cưỡi ngựa ra khỏi kinh, xông thẳng đến quê quán hai nhà. Không tru di tam tộc, Thái tử làm sao có thể bỏ qua.
Trước đó phe phái Trần vương còn mang tia hy vọng, mong có thể tìm ra chứng cứ Trần vương bị vu cáo, giúp Trần vương lật lại bản án. Bây giờ bọn họ không dám có chút suy nghĩ đó, chỉ nghĩ đủ mọi cách cải tà quy chính, mong Thái tử có thể nương tay bỏ qua cho bọn họ. Cho dù thực sự không thể, vậy để bọn họ chết tử tế cũng được.
Không thiếu người có tâm tư nhanh nhạy, vừa hạ triều đã chuẩn bị lễ hậu đi đến phủ thân tín của Thái tử; còn có người ngày xưa đắc tội phe phái Thái tử thì cởi áo, tới cửa chịu đòn nhận tội; lại còn có một nhóm người cầu xin đến Trường Bình Hầu phủ.
Lâm Hầu gia đóng cửa từ chối tiếp khách, tất cả đều không đón tiếp.
Bây giờ thế cục trong triều càng thêm loạn, Trường Bình Hầu phủ bọn họ không thể tránh khỏi rơi vào trung tâm thị phi, như vậy cực kỳ không ổn. Bọn họ vốn đã thân mang thị phi, càng không thể dính vào những thị phi cầu tới cửa này.
Ngày thứ hai lâm triều, Thái tử vẫn sai người chuyển đến một giá gỗ dùng để hành hình lên điện. Đao phủ hôm qua cắt người như cắt súc sinh vẫn ôm đao, mặt không đổi sắc đứng ở một bên.
Lòng bàn chân người phe phái Trần vương bắt đầu run lên, có người nổ đom đóm mắt như sắp ngất. Nhất là nghe thấy tiếng bước chân hai thị vệ hướng về phía đội ngũ triều thần, có vẻ như muốn bắt người tại chỗ, bọn họ càng sợ đến hồn bay phách lạc, kinh hãi muốn chết.
Nhưng nằm ngoài dự kiến của mọi người, hai thị vệ lại đi về phía phe phái Thái tử, người bị bắt là một trong những thân tín của Thái tử - Lưu phó thống lĩnh.
Lưu phó thống lĩnh bị cưỡng chế kéo ra giữa điện, sau phút kinh hoàng thì cố trấn tĩnh lại: "Điện hạ, thần trung thành tuyệt đối với điện hạ, người Lưu gia chúng thần càng theo điện hạ vào sinh ra tử, bây giờ điện hạ làm vậy là có ý gì?"
Thái tử nhắm mắt, một lát sau mới mở ra, mắt bốc lên giận dữ: "Ta cũng muốn biết, ngươi phản bội ta, trợ giúp bọn Dư Tu, Vương Xương giết Lương đệ là ý gì!"
Một câu vừa dứt, Lưu phó thống lĩnh đã biết sự việc bại lộ, máu cả người đông cứng. Hắn ta đột nhiên quỳ xuống đất dập đầu, khóc rống nói: "Việc này là một mình thần gây nên, không liên quan đến người nhà, xin điện hạ nể tình năm đó Lưu gia theo ngài vào sinh ra tử, giữ lại cho bọn họ một mạng! Xin điện hạ..."
Thái tử nhìn hắn: "Ngày đó ngươi có từng muốn giữ cho Lương đệ một mạng hay không?"
Lưu phó thống lĩnh mặt xám như tro, lập tức bị thị vệ kéo tới giá hành hình.
Đối diện với máu tươi tung tóe, Thái tử như không nhìn thấy, chỉ chuyển mắt sang người Ngô gia.
"Người đâu."
Hai chữ không nặng không nhẹ khiến quan viên Ngô gia run như cầy sấy.
Đang lúc quan viên kia muốn đâm cột mà chết, lại nghe Thái tử bên trên ra lệnh: "Giải Ngô Mậu vào tử lao, giam giữ cùng đám người Ngô gia. Trương Liêu, ngươi cầm thủ dụ của ta đến Bắc Cương truyền chỉ, chỉ cần Ngô Nhĩ chịu giao ra quân quyền, ta tha cho tính mạng cả nhà hắn."
Trương Liêu bước lên, kính cẩn tiếp nhận thủ dụ đóng bảo ấn Thái tử.
Một thời gian lâm triều sau đó, Thái tử dường như cuối cùng cũng giết đủ rồi, không bắt người lăng trì trên triều nữa. Triều thần nơm nớp lo sợ cảm thấy bầu không khí trong điện như nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhất là những tay chân của Trần vương đều cảm thấy nhặt về cái mạng.
Vào tháng chạp, Thánh thượng bệnh liên tục một tháng cuối cùng cũng xuất hiện trên triều đường. Thánh thượng bệnh nặng mới khỏi nhìn già đi rất nhiều, lúc đi đường cũng không còn ngẩng đầu bước như trước, mà lưng còng xuống.
Triều thần chịu thống trị đàn áp của Thái tử tròn một tháng đột ngột gặp được Thánh thượng, không khỏi cảm thấy thân thiết, có những triều thần còn có cảm giác sắp lệ nóng quanh tròng.
Thái tử vẫn đứng trên đài cao bạch ngọc, vừa vặn đứng dưới ngự tọa, quay mặt về triều thần, bình tĩnh lạnh mắt quét nhìn. Toàn bộ thời gian lâm triều còn giống như Thánh thượng không ở đây, vẫn không hề mảy may ra lệnh, thực thi chức vụ Thái tử giám quốc của hắn.
Trong cả thời gian lâm triều, Thánh thượng đều giữ im lặng, dường như lâm triều đã là độc đoán của Thái tử.
Mãi đến khi bãi triều, Thánh thượng mới nói một câu: "Thái tử ở lại."