Thời điểm hoa quế tháng tám đưa hương, đám Lâm Uyển bọn họ đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị rời Kim Lăng lên đường đến đất Thục.
Hàng xóm rất không nỡ, rối rít tặng cho nàng các loại trái cây rau quả, trứng gà thịt khô, thậm chí còn có vải vóc, mặc kệ nàng từ chối mà kiên quyết chất đầy túi vải hành lý của nàng.
"Người ta nói nghèo nhà giàu đường, chuyến này mọi người đi xa như vậy, nhất định phải mang nhiều thức ăn đi dùng một chút. Chúng tôi bách tính thường dân cũng không có thứ gì để cho, chỉ góp được những thứ này, mọi người đừng ghét bỏ là được."
Lý thẩm nói như vậy, Lâm Uyển từ chối nữa cũng không tốt, kéo đám Phùng Xuân cùng cảm ơn họ.
Lý thẩm khoát tay: "Không nhận nổi cái gì. Trái lại là hàng xóm chúng tôi nhận ân huệ của cô nhiều."
Bởi vì Lâm Uyển làm việc ở y quán, cho nên bình thường hàng xóm xung quanh có bệnh vặt gì đều thích đến tìm nàng hỏi, nói chung theo cách nghĩ của họ, có thể làm việc trong y quán chắc chắn cũng biết y thuật.
Năng lực bắt mạch của Lâm Uyển hơi kém so với sở trường phối dược, cho nên ban đầu nàng vốn không muốn xem bệnh cho người ta. Nàng không cưỡng lại được tình cảm của hàng xóm mới ra tay xem thử, nhưng mà chứng bệnh lớn nàng sẽ không xem, sẽ thật lòng khuyên họ mau đi xem đại phu chân chính, còn những chứng bệnh vặt nàng có thể chắc chắn mười phần thì mới bốc thuốc cho họ.
Bệnh vặt mau đến mau đi dễ thuốc đến bệnh trừ, sau vài lần, người xung quanh có đau đầu nhức óc đều thích đến tìm nàng xem cho.
"Mộc nương tử, mọi người sẽ còn trở lại chứ?"
Trong số những người tiễn đưa, có một nương tử trẻ tuổi bịn rịn hỏi.
Lúc trước nàng ấy hậu sản bị nhũ ung, nghiêm trọng đến lở loét, nếu không phải Mộc nương tử ra tay kéo nàng ấy về từ Quỷ Môn quan, chỉ sợ mộ phần nàng đã xanh cỏ.
Lâm Uyển nhìn về phía tiểu phụ nhân vừa nói, tức khắc nhận ra là một bệnh nhân nàng đã từng chữa trị.
Còn nhớ ngày đó nhìn thấy chỗ lở loét kia mà giật mình, nàng khiếp sợ hỏi người nhà nàng ấy, bệnh đến mức này rồi tại sao không sớm đi xem đại phu. Nhưng câu trả lời nhận được từ mẹ chồng tiểu phụ nhân này làm nàng khó có thể tin, đại phu dù sao cũng là nam tử, bệnh kín của phụ nhân sao có thể xem, chẳng phải là sẽ vấy bẩn trong sạch của nàng?
Khoảnh khắc lời này lọt vào tai, một hồi lâu nàng không nói nên lời.
Trước kia bệnh lớn là nàng không nhận, nhưng tình huống trước mắt của bệnh nhân này nếu nàng không trị, vậy thì nàng ấy chỉ có thể khổ sở chờ chết.
Nàng không do dự nữa, sau khi xem kỹ chỗ lở loét, suy nghĩ một hồi rồi lấy phương thuốc xử lý của "Tất hiệu phương", bảo người nhà tiểu phụ nhân này đi lấy thuốc, đun lửa nhỏ thành hỗn hợp sền sệt, bỏ cặn rồi thoa cho nàng ấy.
Đến khi tiểu phụ nhân này khỏi bệnh rồi, phụ nhân tìm đến nàng xem bệnh dần dần nhiều hơn, thậm chí những bà đỡ lân cận trước khi đỡ đẻ cũng sẽ mời nàng qua, đề phòng gặp tình huống bộc phát thì nàng có thể giúp một tay. Vì thế nàng còn chế riêng chút thuốc cầm máu, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Lâm Uyển hồi thần, nhìn về phía tiểu phụ nhân kia, cười nói: "Việc này không nói chính xác được, tất thảy đợi Phùng Xuân thi xong công danh rồi lại nói, không chừng ba, năm năm sau sẽ còn trở lại."
Đám người cười nói: "Chưa biết chừng lúc đó Mộc tiểu tướng công đã là tiểu tú tài rồi."
Phùng Xuân thi lễ với bọn họ: "Vậy xin nhận lời chúc lành của các thúc thúc tẩu tẩu."
Theo ánh mắt lưu luyến không rời của đám người, đoàn người Lâm Uyển đeo bọc hành lý rời khỏi cửa ngõ, ngồi xe bò được thuê đi tới bến đò.
Thẩm phu tử đứng bên bờ chạy theo tiễn đưa.
Phùng Xuân vội vàng tiến lên chào, Thẩm phu tử vỗ vỗ vai cậu, trịnh trọng nói: "Không được bỏ bê việc học, vi sư sẽ định kỳ liên lạc với ân sư con, tra hỏi bài tập của con. Còn đồng thí [1], vi sư không kiến nghị con thử nghiệm quá sớm, không phải là lo lắng không qua được, mà là lo con thành danh trẻ tuổi, sẽ không có lợi đối với việc mài giũa tâm tính con. Tránh kiêu ngạo và nóng vội, vững bước tiến lên, hai năm sau nữa con lại tham gia đồng thí, một lần thi đậu tú tài công danh giành được thứ bậc. Về sau tới Kim Lăng, vi sư tiến cử con vào Quốc Tử Giám học."
[1] Đồng thí: là cuộc thi sát hạch tư cách tham gia khoa cử của thí sinh.
Phùng Xuân ra sức gật đầu, cảm động và áy náy hiện lên trong đôi mắt ướt át của cậu. Cậu buồn bã cúi đầu xuống, không dám nhìn phu tử cậu.
Lần này đi đất Thục, bọn họ không đến nơi đặt chân trước đó, cho nên cậu cũng sẽ không làm học trò của ân sư lúc trước, có lẽ sẽ vào một học đường không lớn không nhỏ ở Thục đô, đi theo phu tử mới nghiên cứu học vấn. Chờ thi tú tài công danh, cậu sẽ ở lại học đường làm phu tử, hoặc là tự dẫn dắt mấy học sinh truyền dạy học vấn, đời này cứ an bài như vậy.
Nhưng dự định như thế, cậu làm sao dám thổ lộ nửa chữ với phu tử một lòng vì cậu?
Buồm lên, thuyền cách bến bờ ngày càng xa, người đứng cô độc bên bờ cũng xa dần, cho đến cuối cùng không nhìn thấy nữa.
"Mẹ, nguyện vọng suốt đời của phu tử chính là có thể dạy dỗ ra môn sinh đức hạnh thanh cao, tài học hơn người. Tương lai giống như lời Trương Tái đã nói, vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình." Phùng Xuân giờ đây đã cao đến bả vai Lâm Uyển cúi đầu xuống, giọng nói tràn đầy lạc lõng: "Phùng Xuân phụ lòng chờ mong của phu tử."
Lâm Uyển chỉnh thẳng nho quan bị gió sông thổi lệch cho cậu, dịu giọng nói: "Lời ấy của con sai rồi. Lập tâm ở chỗ biết nhân cầu nhân, yêu điều nhân và ghét điều bất nhân; lập mệnh ở chỗ giáo, thân tự học nhưng tuyên truyền thừa kế đạo tiên nho, về phần vạn thế thái bình không phải sức lực một cá nhân có thể đạt được. Chỉ cần sau này con làm tốt trách nhiệm giáo hóa của phu tử, học trò của con mang theo quan niệm và tư tưởng chính trị của con giáo hóa vạn dân, làm sao có thể không tính là nghĩa lớn? Cho nên Phùng Xuân, không phải không đi con đường cầm hốt vào Kim Loan điện là con phụ lòng chờ mong của phu tử con. Chỉ cần đời này con học tập không ngừng, lý tưởng không suy, cuối cùng sẽ có một ngày con cũng có thể trở thành bậc thầy như Trương Tái trong lời Thẩm phu tử, trở thành niềm kiêu ngạo của phu tử con."
Lời mẫu thân cậu nhẹ nhàng lại vô cùng có sức nặng, thổi đi những bụi bặm phủ ở đáy lòng cậu. Lòng Phùng Xuân dần dần thoải mái hơn, ngẩng đầu nhìn mặt sông mênh mông vô bờ, bất an và sa sút trước đó biến mất, cả người lại đầy khí phách thiếu niên.
"Mẹ nói đúng lắm, dù nhi tử chỉ làm tú tài, đời này cũng sẽ tiếp tục đọc sách dạy học, kế thừa tuyệt học, giương cao đạo thống, kiến minh nghĩa lý, vì dân lập đạo, không phụ sở học."
***
Đầu mùa thu, cây cối còn sum suê, tiếng chim hót côn trùng kêu trên trạc cây ngang vẹo truyền tới không dứt, cùng với gió mạnh sau giờ ngọ nhẹ thổi tới trên vùng trời cung điện tường đỏ ngói vàng.
Trong Dục Chương cung, trên giường ngủ rộng sáu thước treo màn lụa vàng sáng quý giá, Tấn Nghiêu ngủ không hề an ổn, hô hấp gấp gáp, trán đổ mồ hôi, cơ thể hơi run lên.
Điền Hỉ luôn trông coi trước giường ngủ thấy thế, đang hoảng sợ muốn đến gần xem xét, đã thấy người trên giường đột nhiên run lên dữ dội, sau đó mở bừng mắt như tỉnh lại trong cơn ác mộng, thở hổn hển từng cơn.
"Tiểu điện hạ gặp ác mộng sao?"
Điền Hỉ đau lòng qua lau mồ hôi cho cậu ta, đỡ ngồi dậy cậu xoa lưng cho, lại vội gọi người mang thuốc an thần đến, múc một thìa thổi nguội đút cho cậu ta uống: "Tiểu điện hạ đừng sợ đừng sợ, người là hoàng tử long tôn, đừng nói con người, dù là yêu ma quỷ quái cũng không đến gần được người. Không ai làm tổn thương được người, người không cần sợ gì cả."
Tấn Nghiêu máy móc uống thuốc vào, ánh mắt đờ đẫn, cả người chưa thoát ra khỏi cảnh trong giấc mộng vừa rồi.
Vừa rồi cậu ta lại nằm mơ, lại mơ thấy tòa cung điện xa hoa mỹ lệ khôn cùng. Trong mộng, cậu ta đứng trong cung điện bày đầy kỳ hoa dị thảo đó, cố trấn tĩnh đối diện với ánh mắt của nàng.
Nàng chỉ lặng lẳng nhìn cậu ta như vậy, nhìn cậu ta thật lâu, trong ánh mắt dường như giao thoa rất nhiều cảm xúc, lại như trống rỗng hư vô, mênh mông vô bờ.
Cậu ta bị nàng nhìn đến chân tay luống cuống, lưng đổ mồ hôi lạnh, ngay sau đó cơn khủng hoảng to lớn ập vào trí óc.
Nàng... đã nhìn ra?
Cậu ta cảm thấy có lẽ vậy.
Nhưng vì sao nàng không giận dữ, cũng không mắng mỏ, mà ánh mắt nhìn cậu ta lại bình tĩnh như vậy?
Cậu ta chột dạ, luống cuống, khủng hoảng. Nàng nhìn cậu ta càng lâu, cậu ta càng hoang mang lo sợ.
Không biết qua bao lâu, cậu ta nghe thấy nàng nói với mình: "Mời phụ hoàng ngươi đến đây."
Nàng nói chuyện luôn điềm đạm ôn hòa, lúc thương yêu, trong ôn hòa sẽ mang theo dịu dàng; lúc lạnh lùng, trong ôn hòa sẽ xen lẫn xa cách.
Nhưng giờ khắc này, trong giọng nói bình tĩnh ôn hòa kia, cậu ta không nghe ra một chút cảm xúc nào.
Lúc cậu ta vừa bắt đầu bước chân đi, không nhịn được trộm quay đầu nhìn một cái, nhưng người trong điện đã quay lưng, không tiếp tục nhìn cậu ta nữa...
"Đại bạn, mẫu thân ta... lúc trước là người thế nào?"
Điền Hỉ ở trước giường ngủ đột nhiên nghe được câu hỏi này, chốc lát không kịp phản ứng, đến khi chợt ý thức được tiểu điện hạ đang hỏi người nào, hắn ta lập tức sợ run cả người, suýt chút nữa bị dọa đến mất hồn.
Hắn ta kinh hoảng vội vã nhìn quay bốn phía, sau đó phất tay bảo tất cả cung nhân trong điện lui ra.
Điền Hỉ nhấc tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, nặn ra nụ cười, dỗ dành nói: "Mẫu thân tiểu điện hạ đương nhiên là tốt. Nhưng mà sau này tiểu điện hạ tuyệt đối đừng hỏi câu như vậy trước mặt người khác, Thánh thượng sẽ không vui."
Tấn Nghiêu không cảm thấy có gì không thể hỏi. Dù sao có hỏi hay không, sớm muộn phụ hoàng cậu ta cũng như vậy. Nghĩ đến những điều trong tương lai, trên gương mặt chưa hết trẻ con của cậu ta lộ ra phiền muộn khó mà giấu được.
Trông thấy tiểu điện hạ trở nên im lặng, trong lòng Điền Hỉ khó chịu, nghĩ đến đứa trẻ nhỏ như vậy đang là lúc ỷ lại mẹ, thấy người khác đều có mẹ, nó lại không có, trong lòng sẽ có cảm nhận ra sao? Ngay cả hỏi một câu cũng bị nô tài hắn khuyên không được hỏi, ngẫm lại tiểu điện hạ cũng thực đáng thương.
"Mẫu thân tiểu điện hạ là một người tính tình rất tốt, dịu dàng lương thiện, đối với tiểu điện hạ càng là yêu thương vô cùng."
Cuối cùng Điền Hỉ không nhịn được nhiều lời chút, lại nghĩ dù sao lúc này trong điện không có người ngoài, nói cũng không sao, cho nên lại nói: "Nương nương thương yêu tiểu điện hạ nhất, nâng niu cưng chiều người. Lúc ấy còn tự tay thêu cho người chiếc khăn cá chép vàng nữa, rất sinh động, giống y như thật."
Điền Hỉ vừa nói vừa khoa tay múa chân cho cậu ta xem.
Tấn Nghiêu lại đột nhiên có ấn tượng, hình như năm Kiến Nguyên thứ chín, có một ngày Điền đại bạn bỗng đưa cho cậu ta chiếc khăn thêu cá chép, nhưng khi đó cậu ta đang nổi nóng, còn chưa đợi Điền đại bạn nói cái gì, cậu ta đã cầm chiếc khăn kia ném vào trong chậu than.
"Đại bạn, ta muốn nhìn thấy chiếc khăn đó."
Điền Hỉ khó xử một lát. Hắn ta vẫn luôn không dám động vào vật gì của Lâm lương đệ, toàn bộ được hắn khóa trong rương cất kỹ để đó. Nhất là chiếc khăn kia.
Tuy nói chiếc khăn là thêu cho tiểu điện hạ, nhưng Điền Hỉ biết, đồ vật của Lâm lương đệ đều thuộc về Thánh thượng.
"Được, tiểu điện hạ chờ ở đây một lát, nô tài đi lấy cho người."
Cuối cùng, Điền Hỉ khó lòng cự tuyệt nguyện vọng của tiểu điện hạ, hắn ta đứng dậy chống gậy đi đến nơi cất rương trong điện.
Không lâu sau hắn ta cầm khăn thêu cá chép đi tới.
Tấn Nghiêu cầm chiếc khăn, nhìn cá chép đan dệt chỉ vàng và chỉ đỏ bên trên, đường thêu tỉ mỉ, từng tầng từng lớp rõ ràng, cá chép đẹp đẽ đáng yêu, có thể thấy được người thêu cực kỳ dụng tâm.
"Thực sự là... người thêu sao?"
Nghe thấy giọng điệu tiểu điện hạ như hoài nghi, Điền Hỉ vội vàng cam đoan: "Đương nhiên là vậy. Khi đó nô tài hầu hạ nương nương và tiểu điện hạ, có phải nương nương tự tay thêu hay không, sao nô tài lại không biết? Lúc ấy tiểu điện hạ đang..." Điền Hỉ bỗng nhiên dừng lại, dù biết không có người ngoài trong điện, hắn ta cũng không dám nói ra ba chữ "tiệc đầy tháng". Đây là cấm kỵ trong cung, ai cũng không được nhắc.
"Lúc đó nương nương giao chiếc khăn cho nô tài, nói với nô tài đây là thêu cho tiểu điện hạ, nói chúc tiểu điện hạ có thể cả đời may mắn, suôn sẻ."
Ánh mắt Tấn Nghiêu đột nhiên ngơ ngẩn, cảm thấy chiếc khăn nâng trong tay bỗng nặng trĩu.
Có lẽ là có mấy lời giấu trong lòng quá lâu, hoặc có lẽ di ngôn lâm chung của Lâm lương đệ mãi không thể nói ra miệng, khiến Điền Hỉ luôn cảm thấy đè nén khó chịu vì việc chưa hoàn thành, giờ khắc này hắn ta hoàn toàn quên yếu tố đầu tiên khi đi lại trong cung là thận trọng từ lời nói đến việc làm, không nhịn được nói ra một nửa lời của Lâm lương đệ ngày đó: "Mẹ con liền tim, nương nương làm sao có thể không nhớ người chứ? Dù ngày đó tình hình như vậy, nương nương còn kéo nô tài tha thiết dặn dò, mong nô tài nói với Thánh thượng, nhất định phải đối xử tốt với người. Nàng nói, đã mang người đến thế gian này, vậy nàng thực sự trông mong tiểu điện hạ có thể cả đời mạnh khỏe."
Lời vừa nói ra, một cảm xúc phức tạp và xa lạ lặng lẽ lên men trong đáy lòng Tấn Nghiêu. Cậu ta hít thở gấp hơn, cảm xúc khó yên, ngẩng đầu lên đang định hỏi Điền Hỉ gì đó, phút chốc cổ lại đột nhiên cứng đờ, hai mắt chết trân kinh sợ nhìn về phía sau Điền Hỉ.
Điền Hỉ gần như lập tức ý thức được cái gì, ngay cả quay đầu cũng chưa từng, tức khắc quỳ phịch xuống đất cúi đầu, răng đánh vào nhau cầm cập.
Sau tấm bình phong tám cánh khảm lưu ly cách chỗ giường ngủ khá xa, thấp thoáng bóng dáng cao lớn đĩnh đạc, không biết đã đứng đó bao nhiêu lâu.