Ánh mắt bức người của hắn ép nàng hít thở không thông.
Nàng hoàn toàn không dám nhìn thẳng hắn, mi mắt run run cụp xuống trốn tránh, khẽ nhấp môi giải thích cho hắn: "Ngày đó ta... ta được người ta cứu. Cấm Vệ Quân ào ạt tới muốn lấy tính mạng ta, lúc ấy ta cũng cho rằng lần này hẳn phải chết không nghi ngờ, ai ngờ lúc nghìn cân treo sợi tóc, hạ nhân trong phủ giúp ta ẩn nấp trong cái bô, về sau mạo hiểm đưa ta rời khỏi phủ Thái tử sát khí trùng trùng, mới miễn cưỡng bảo vệ cho ta một mạng."
Giọng nói nàng nghẹn ngào, lời cuối cùng run giọng hàm chứa nỗi khiếp sợ chưa tan, khiến cho người ta nghe khó tránh nổi lên ý thương tiếc.
Hắn biết tâm tư nàng sắc sảo, lần này nhắc đến hung hiểm lúc ấy lại bộc lộ thái độ mềm yếu kinh sợ trước mặt hắn chẳng qua là để khiến hắn mềm lòng.
Mà nàng cũng quả thực làm được.
Nghe nàng nhắc đến sát ý của người khác đối với nàng ngày đó, hắn không khỏi nhớ lại buổi hoàng hôn ánh chiều tà nhuộm đỏ con đê, giống như ác mộng không thể xua tan, tàn nhẫn mổ xẻ tim gan hắn. Loại cảm nhận này làm trái tim hắn đau nhức, khiến cả đời này hắn không muốn trải nghiệm lần thứ hai.
Hắn hít thở sâu mấy lần, nhẫn nhịn kích động muốn ôm nàng.
Khoảnh khắc vừa rồi hắn thực sự đã mềm lòng, gần như không khống chế nổi muốn ôm lấy nàng, bảo nàng đừng sợ, nói cho nàng biết tất cả đều đã qua, sau này không còn người nào dám làm tổn thương nàng chút nào nữa.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.
"Người cứu nàng là ai?"
Lâm Uyển lắc đầu: "Ta chỉ loáng thoáng nghe thấy người khác gọi hắn là Trần Nhị, cái khác thì không biết."
Tấn Trừ thả lỏng kiềm chế trên cổ tay nàng, dịch người ra ngoài, sau đó đứng lên đi về phía chậu gỗ đặt bên cạnh. Không đợi Lâm Uyển chống bàn đứng dậy, hắn lại quay người trở về, lòng bàn tay ấn bả vai nàng, cưỡng ép nàng trở lại bàn một lần nữa.
"Sau đó thì sao?"
Giọng điệu hắn tra hỏi vẫn rất bình thản. Chỉ là lúc này hắn không tiếp tục nhìn nàng, mà là cầm khăn ướt vừa lấy cẩn thận lau trên mặt nàng, ánh mắt không rõ cảm xúc cũng chuyển động theo từng động tác.
Mỗi khi khăn mặt ẩm ướt lau qua trên mặt nàng một chút, nàng lại hơi run rẩy không dễ nhận ra.
Lâm Uyển kiềm chế kích động muốn né tránh, cắn môi nói: "Về sau, ta nhân lúc hỗn loạn trốn khỏi Kinh thành."
Lòng bàn tay hắn áp lên thái dương nàng: "Nói tiếp đi."
Lâm Uyển mấp máy môi, lại không nói nổi nữa.
Nàng phải nói thế nào?
Nói nàng thoát khỏi Kinh thành khiến nàng nghẹt thở giống như giải thoát, khó khăn lắm cơ thể mới khỏe lại chút thì lập tức xuống phía Nam không quay đầu lại? Nói nàng bắt đầu cuộc sống mới ở Kim Lăng, làm chuyện mình thích, cuộc sống trôi qua thanh thản dễ chịu? Nói nghe được tin tức hắn đăng cơ, trong lòng nàng không dậy nổi một gợn sóng, chưa kể chưa từng có suy nghĩ muốn hồi kinh, thậm chí còn hy vọng hắn mãi mãi đừng biết được tin tức nàng còn sống, hy vọng hắn vĩnh viễn đừng tìm được nàng? Hay là nói Phùng Xuân còn sống, năm đó là nàng dùng kế lừa hắn, bây giờ khó khăn thoát khỏi Kinh thành, cuối cùng nàng cũng có thể thoát thân đi tìm Phùng Xuân, mẹ con trùng phùng, vui mừng khôn xiết?
Tấn Trừ không cho nàng cơ hội trốn tránh, thúc giục nói: "Vì sao không nói? Ta còn đang chờ nghe nàng giải thích." Lúc đang nói hắn vẫn cầm khăn ướt lau sạch từng chút trên khuôn mặt nàng, tháo bỏ ngụy trang trên mặt nàng, lộ ra dung mạo mỹ lệ ban đầu.
Lâm Uyển cắn môi: "Ngày đó không trở về kinh là ta không có lộ phí, trong kinh lại rất nhiều nguy hiểm..."
Thời khắc khăn ướt bị lạnh lùng ném xuống đất, một tay hắn bóp cằm nàng, ép nàng ngước mắt: "Nhìn ta nói."
Chốc lát Lâm Uyển như bị người ta bóp cổ họng, lặng thinh.
Đối diện với đôi mắt đen dường như nhìn thấu tất cả, sau giây phút luống cuống loạn nhịp, nàng không khỏi nở nụ cười khổ.
Hắn đã sớm nhìn rõ tất thảy, bây giờ chỉ muốn nàng chính miệng nói ra, mưu cầu một kết quả rõ ràng ngày đó.
Cho nên bất luận nàng nói thẳng hay là che giấu, nói hay là không nói, có lẽ hắn đã sớm định sẵn cho nàng hoặc là bọn họ một kết cục, mà không phải chỉ vài câu nói là có thể thay đổi.
Giờ phút này hắn muốn nàng chính miệng trả lời, có lẽ là muốn nhận được lời thú tội rõ ràng, sau đó định tội cho sự lừa gạt của nàng ngày đó.
Đao trảm đã treo trên đỉnh đầu sớm muộn cũng sẽ hạ xuống, vậy nàng còn có gì không thể nói?
Nàng im lặng một lúc, sau đó ngước mắt nhìn hắn, gần như bình tĩnh hỏi: "Giờ này ở trước mặt ta... là Thánh thượng... hay là Bá Kỳ?"
Con ngươi hắn co lại, nhìn nàng chăm chú mang theo bức bách vô hình: "Thánh thượng thì sao, Bá Kỳ lại thế nào?"
Nàng nói: "Nếu như ở trước mặt ta lúc này là Thánh thượng, vậy ta sẽ tiếp tục lấy lý do thoái thác như vậy, ta sẽ nói cho hắn biết, ta không trở về kinh là vì sức khỏe yếu, đường xá xa xôi, người không lộ phí, không có cách nào lên đường, cũng là bởi vì sợ trong kinh minh thương ám tiễn liên miên, không cho ta chỗ dung chân, chỉ sợ người chưa đến trong kinh, sợ tin tức chưa truyền đến tai Thánh thượng đã bị người ta âm thầm diệt trừ."
Nam nhân lưng mang chùm sáng hô hấp dần nặng nề, sức lực bóp cằm nàng siết chặt trong giây lát rồi lại bỗng thả lỏng một chút.
"Nếu là Bá Kỳ... vậy ta sẽ nói với hắn, ta không trở về kinh... là bởi vì ta không muốn!"
Nàng trực tiếp đối diện với đôi mắt u tối không thấy ánh sáng của hắn: "Lâm Uyển trong Kinh thành thân bất do kỷ, bị người ta bó buộc khắp nơi, không được làm chính mình. Mỗi một chuyện lúc ở Kinh thành, bất luận nàng muốn hay là không muốn, nàng không có quyền cự tuyệt, chỉ có thể như con rối bị giật dây, chịu hết sắp đặt của người khác! Nếu Bá Kỳ hiểu nàng, vậy sẽ biết nàng không vui, nàng khát vọng có thể tự nắm giữ vận mệnh của mình, mà không phải bị người ta quản chế trong tay, bị người ta tùy ý dẫn đi."
"Hôm đó sau khi thoát khỏi Kinh thành, ta có cảm giác giải thoát, dường như thoát khỏi một loại trói buộc nào đó. Cuối cùng ta có thể làm chính mình một lần nữa, có được chủ quyền thân thể, có được tư tưởng độc lập, có thể sống cuộc sống yêu thích của mình. Cho dù không vinh hoa phú quý bằng lúc ở Kinh thành, nhưng thắng ở tự tại tùy tâm, thoải mái nhẹ nhõm như rũ bỏ xiềng xích. Đây là cuộc sống ta khao khát, ước muốn có được không dễ dàng, lại làm sao cam lòng dứt bỏ những thứ này trở về kinh đô mang gông cùm cho ta?"
"Cho nên... ta không muốn."
Câu cuối cùng mang theo tiếng thở dài như phiền muộn như khó chịu. Lâm Uyển kết thúc lời giải thích nàng dành cho hắn, Tấn Trừ cứng đờ thả lỏng tay đang bóp cằm nàng.
Hai loại giải thích, hắn chọn cái nào? Là đối với Thánh thượng, hay là Bá Kỳ?
Giải thích trước là hư tình giả ý, giải thích sau mặc dù chân thực, dù là điều hắn muốn nhưng có thể thản nhiên tiếp nhận không?
Tấn Trừ cảm thấy, lúc trước hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng vì sao vẫn bị lời này của nàng đả kích thương tích đầy mình?
Hắn chỉ cảm thấy giờ phút này trái tim như có thứ gì bóp nghẹt lấy, siết chặt, đè nặng làm hắn hít thở không thông, nơi lồng ngực lại như cất giấu ma quỷ gì dữ tợn, muốn xé rách lồng ngực phá thân chui ra.
Hắn không thể không khó chịu, bởi vì mọi điều không muốn của nàng... đều là vì hắn.
Cho nên nàng có thể không hề lưu luyến rời khỏi Kinh thành, lại không chút băn khoăn đến cảm nhận của hắn. Nàng rời khỏi hắn là giải thoát, là tự tại, nhưng hắn không có nàng lại như con thú đọa đày vực sâu, vùng vẫy không lối thoát.
"Nàng có từng nhớ tới ta?"
Lâm Uyển bỗng nghe thấy câu hỏi của hắn, ngơ ngác nhìn hắn.
"Hẳn là không có." Hắn nhìn thẳng vào nàng, gằn từng chữ: "Ngày đó tin dữ truyền đến, nàng có biết ta cảm giác thế nào không? Nàng đương nhiên không biết. Mấy năm nay ta sống như thế nào, có thể thanh thản như nàng không? Nàng cũng không biết. Nàng cứ sống cuộc sống tự tại tùy ý của mình, lại đâu thèm quan tâm người khác rơi vào nước sôi lửa bỏng hay là địa ngục vực sâu, đúng không?"
Lâm Uyển hơi nghiêng mặt đi, tránh khỏi ánh mắt hừng hực của hắn.
"Nghe nói Thánh thượng đăng cơ, đại xá thiên hạ, miễn giảm thuế má, đẩy mạnh khai khẩn ruộng đất, lại ban bố các chính sách lợi dân, thi hành nền chính trị nhân từ. Bách tính tuyên truyền trên phố đều nói tân hoàng là Hoàng đế tốt yêu dân như con, triều đại mười năm nữa chắc chắn hưng thịnh." Nàng đón ánh mắt ngày càng lạnh của hắn, khẽ cắn môi kiên trì nói: "Thánh thượng có tướng minh quân, ắt sẽ lưu danh sử sách, cần gì để lại vết nhơ vì ta? Lâm lương đệ chết trước khi tân hoàng đăng cơ, kỳ thực sao lại không phải chuyện may mắn?"
"May mắn? Nàng may mắn hay là ta may mắn?"
"Mọi người đều yên ổn, há không tốt hơn?"
Gân xanh trên trán Tấn Trừ căng lên: "Mọi người đều yên ổn? Nàng cảm thấy mấy năm nay ta sống rất tốt, có phải không?"
Lâm Uyển không biết tại sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy, kinh hoảng vội im lặng, không nói nữa.
Hắn sa sầm nhìn nàng hồi lâu, lại chợt cười một tiếng.
"Nàng nói đúng, những năm nay ta quả thực tốt cực kỳ."
Nói rồi, hắn chậm rãi thu lại tất cả biểu cảm trên mặt, đứng lên khỏi người nàng, cởi bội kiếm bên hông, liếc mắt nhìn về phía ngoài phòng củi.
"Cũng đến lúc quay về rồi chứ?"
Một câu khó hiểu của hắn khiến chuông cảnh báo trong đầu Lâm Uyển chấn động.
Nàng hoảng sợ đỡ bàn đứng lên, cố hết sức đè nén hô hấp, đôi mắt sợ hãi cẩn thận nhìn hắn.
Tấn Trừ lại không nhìn nàng nữa, cụp mắt sửa sang lại bội kiếm bên hông, lòng bàn tay từ từ lau qua vỏ kiếm xưa cũ.
"Căng thẳng nhìn ta như vậy làm gì? Là có gì giấu giếm ta?"
Lâm Uyển vừa mở miệng định nói cái gì, lúc này từ ngoài sân vang lên một tiếng "Mẹ", nhưng mà vừa lên tiếng, âm thanh lại im bặt, giống như bị người ta cắt đứt.
Lâm Uyển chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân như đông cứng.
Tấn Trừ nhìn ra ngoài sân, chốc lát lại quay đầu nhìn Lâm Uyển sắc mặt trắng bệch.
"A Uyển giấu giếm ta thật khổ." Hắn như cười như than: "Chẳng trách mấy năm nay, A Uyển có thể sống tự tại tùy tâm. Có con bên cạnh, chẳng phải là vạn sự đều đủ."
Lâm Uyển trông thấy hắn rút trường kiếm sáng lóa sắc lạnh ra khỏi vỏ, hoảng sợ trợn to mắt, trong đầu ầm một tiếng, hai chân như nhũn ra lảo đảo chạy về phía hắn.
"Bá Kỳ..."
Tấn Trừ liếc mắt, nhìn đôi tay nhỏ bé trắng nõn phát run nắm ống tay áo hắn, bình tĩnh hỏi nàng: "Con của hắn thì nàng coi trọng như vậy? Chẳng lẽ nàng có một đứa con trai còn chưa đủ?"
Lâm Uyển ra sức lắc đầu: "Không... không phải... Bá Kỳ, xin ngươi đừng làm tổn thương nó, nó chỉ là một đứa trẻ, nó vô tội..."
Hắn nhìn nước mắt trong mắt nàng bị hắn ép ra, nhìn khuôn mặt nàng tràn đầy kinh hoàng, sợ hãi và luống cuống, trong mắt hắn hiện lên vẻ âm u.
"Hậu thế của loạn thần tặc tử sao lại tính là vô tội!"
Hắn nổi cơn thịnh nộ, cầm trường kiếm quay người định bước ra khỏi phòng.
Lâm Uyển lảo đảo sắp ngã, hai tay run rẩy không cầm được, vải ống tay áo của hắn tuột khỏi ngón tay nàng. Nhìn thấy hắn đằng đằng sát khí rời đi, nàng không chịu nổi kích thích gần như sắp ngất, thân thể mềm oặt dựa vào khung cửa trượt xuống.
Không chờ nàng ngã ngồi xuống đất, hắn đã quay người trở về, một tay ôm eo nàng, dùng sức đỡ nàng dậy, không nói lời gì cưỡng ép ôm nàng đi ra ngoài sân.