Xiềng Xích (Gông Xiềng)

Chương 97: Đêm kinh hoàng




Lúc Thuận Tử đánh xe gần đến đầu thôn, trời đã tối đen.
Toàn bộ thôn xóm đen như mực, hình như người trong thôn đều đã ngủ hết, không có một nhà nào đốt đèn. Trong thôn cũng yên tĩnh lạ thường, ngay cả tiếng gà chó cũng không nghe thấy, núi rừng xung quanh đều dường như tĩnh lặng đến quái dị.
Loại khác thường này không khỏi làm lòng người sinh cảnh giác.
Lúc này phía sau bọn họ vọng tới tiếng vang, càng ngày càng gần, là tiếng vó ngựa lao nhanh xen lẫn tiếng bánh xe chuyển động.
Tim Thuận Tử đập thình thịch, lòng bàn tay nắm dây cương toàn là mồ hôi.
Lúc này Phùng Xuân cũng nhận ra điều không đúng, những quý nhân xuất hành kia tại sao lại đi cùng một hướng với bọn họ?
Chỉ sợ việc này không phải trùng hợp.
"Thuận Tử thúc!"
Phùng Xuân nóng như lửa đốt nhìn về phía nhà mình, bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Thuận Tử cắn căng ghìm lại dây cương, bảo Phùng Xuân cùng hắn xuống xe bò.
"Chúng ta xuống xe, đi về nhà." Thuận Tử cất kỹ xe bò ở đầu thôn, sau đó dẫn Phùng Xuân đi bộ vào trong thôn, khẽ nói: "Ca nhi đừng sợ, có lẽ chỉ là trùng hợp. Chúng ta về nhà trước rồi nói."
Hai người không lên tiếng nữa, rảo bước chân đi về hướng chân núi.
Càng đến gần trong thôn lại càng yên tĩnh, tiếng trùng kêu chim hót đều dường như ngừng lại, ngay cả tiếng bước chân bọn họ đã cố gắng thả nhẹ cũng phát ra cực kỳ rõ ràng.
Phùng Xuân ôm chặt sách trong tay, không kiềm chế được hô hấp dồn dập.
Thuận Tử nói: "Ca nhi, đợi lát nữa nếu có gì không đúng, cháu hãy chạy thẳng lên núi."
"Không, chúng ta sinh cùng đường, chết cũng cùng đường." Phùng Xuân cắn răng nói, rồi vượt qua Thuận Tử, chạy nhanh về hướng nhà mình.
"Ca nhi!" Thuận Tử mau chóng đuổi theo.
Trời đêm như mực tàu, ban đêm không có trăng, thôn trong núi đa phần tối om.
Càng đến gần hướng chân núi, tầm mắt của bọn họ càng trở nên rõ ràng.
Trong bóng đêm, những Hắc Giáp binh im lặng ẩn nấp trong đêm tối, mặc giáp cầm binh, san sát mà đứng, bao vây kín trước sau sân nhà bọn họ, bất ngờ đập vào trong đôi mắt hoảng sợ của bọn họ.
Bước chân của Thuận Tử và Phùng Xuân lập tức dừng lại.
Có Hắc Giáp binh tức tốc tới gần hai người bọn họ.
Quyển sách trong tay Phùng Xuân rơi xuống đất, đồng thời cậu bất chấp định xông vào trong nhà, nôn nóng hô to: "Mẹ!"
Khó khăn hô được nửa tiếng đã bị binh sĩ khống chế che miệng, kéo sang một bên.
Mà lúc này, tiếng vó ngựa xa xa càng ngày càng gần, nhưng lúc đến gần chân núi thì dần dần ngừng lại. Đại đội nhân mã tựa như quái vật khổng lồ, từ chân núi kéo dài mãi đến ngoài thôn, yên lặng chiếm giữ.
Thôn xóm nhỏ một lần nữa rơi vào vắng vẻ quỷ dị.
Bóng đêm dày đặc, trời đất tĩnh lặng như tờ.
Lúc cửa gỗ hai cánh hơi cũ của tiểu viện được mở ra từ bên trong, binh sĩ chặn ngoài cửa nhất tề lui sang hai bên, nhường ra một lối đi.
Cùng lúc đó bó đuốc chập chờn sáng lên từng cây, uốn lượn từ chân núi đến ngoài thôn, ánh lửa sáng ngời lập tức xua tan tối tăm, chiếu rọi cả thôn như ban ngày.
Sau đó Phùng Xuân lập tức nhìn thấy rõ ràng, một người đàn ông xa lạ đi ra từ sau cửa sân nhà bọn họ. Người kia cao lớn uy nghiêm, khuôn mặt lạnh lẽo, lúc nhấc chân bước ra cửa, một tay đang cầm kiếm, một tay lại không hề kiêng dè ôm mẹ cậu!
Phùng Xuân kinh sợ trợn to mắt, trong miệng ư a, giãy giụa muốn tiến lên, lại bị người phía sau đè chặt làm cậu không thể động đậy.
Tấn Trừ nâng mắt nhìn qua, dễ dàng thấy được tiểu thiếu niên bị người ta khống chế kia, hắn chợt siết chặt trường kiếm trong tay.
Trước mắt Lâm Uyển tối đen từng cơn, đưa tay hoảng hốt bắt lấy tay cầm kiếm của hắn.
Lòng bàn tay mềm mại vừa ướt vừa lạnh, run đến không thể tự chống chế, có thể thấy được lúc này chủ nhân của nó bất lực và kinh sợ đến độ nào.
Tấn Trừ cụp mắt nhìn nàng, trong đôi mắt đẹp mở to vương nước mắt, liên tục lắc đầu với hắn, ánh mắt nhìn hắn viết hết khẩn cầu.
Lại không biết là nàng càng coi trọng thiếu niên kia như vậy, trong lòng hắn càng hận.
Vì kẻ này, năm đó nàng đặt mình vào nguy hiểm, không tiếc lấy tính mạng đánh cược, dùng kế giấu trời qua biển lừa hắn và tất cả mọi người. Những năm gần đây, nàng không hề có biểu hiện dị thường, một chút ẩn ý cũng không lộ ra, dù là trong mộng cũng chưa từng nói mớ nửa chữ. Ẩn nhẫn tột cùng!
Chính vì sự cẩn thận và ẩn nhẫn này của nàng mới làm hắn hoàn toàn tin tưởng về cái chết của nghiệt chủng kia, bao nhiêu năm qua chưa từng hoài nghi nửa phần.
Nàng vì con trai của Phù Cư Kính có thể phí hết tâm tư mưu tính tỉ mỉ, tỏ hết lòng dạ mẹ hiền, không thể không nói là yêu sâu nặng, kế sâu xa. Nhưng trái lại đối với con trai hắn lại có thể vứt bỏ không quay đầu lại, quăng đi như giày rách!
Đây chính là yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng?
Hắn thâm trầm nhìn khuôn mặt tái nhợt giàn giụa nước mắt của nàng, chỉ cảm thấy một cơn phẫn nộ ngập trời lên men trong lồng ngực, nôn nóng muốn phá đất mà lên, buộc hắn giết người cho hả giận.
Nước mắt nàng chảy vì người khác, kinh sợ và lo lắng của nàng cũng vì người khác. Nàng tâm tâm niệm niệm, nàng nóng ruột nóng gan là vì đứa con nàng sinh cùng người khác!
Hắn sao có thể không hận? Hắn quả thực hận đến đầu lưỡi tê dại.
Chẳng lẽ con của hắn còn không bằng của lão già góa vợ cổ hủ kia!
Lâm Uyển nhìn thấy trong đôi mắt đen trầm của hắn xẹt qua ánh sắc lạnh như lưỡi dao găm, băng giá thấu xương, lạ lẫm đến vậy, làm cho người ta như sa hầm băng.
Tấn Trừ thu lại ánh mắt trên khuôn mặt nàng, lạnh lùng hất tay nàng trên mu bàn tay hắn ra, nắm chặt trường kiếm, không chút do dự cất bước xông về phía Phùng Xuân.
Nếu như hắn sớm biết được kẻ này chưa chết, tuyệt đối sẽ không giữ lại đến bây giờ!
Hai tay Lâm Uyển duy trì tư thế bị hắn lạnh lùng hất ra, thân hình đơn bạc lảo đảo chực ngã, dường như một trận gió nhẹ là có thể khiến nàng hoàn toàn sụp đổ.
Nàng đứng tại chỗ nhìn bóng lưng rét lạnh của hắn, nhưng không có ý định đuổi theo. Giờ khắc này trong mắt nàng chỉ có trường kiếm sáng lóa trong tay hắn, còn có Phùng Xuân mà trường kiếm sắp chĩa vào.
Nàng biết rõ, đây là kết cục hắn an bài cho Phùng Xuân, kết cục an bài cho bọn họ.
Ánh sáng trong mắt nàng dần tắt, sắc mặt biến thành xám trắng, nàng loạng choạng đứng thẳng người nhìn về phía trước, không còn kinh hoàng không còn sợ hãi, ánh mắt bĩnh tĩnh như một đầm nước đọng.
Trên xe ngựa cách đó không xa, Tấn Nghiêu len lén vén màn xe nhìn về phía này, tay run rẩy suýt chút nữa không cầm chắc rèm.
Cậu ta cứng họng nhìn cảnh tượng này, cả người hoàn toàn ngây dại.
Cảnh tượng trước mặt hoàn toàn lật đổ nhận thức của cậu ta.
Không phải trước giờ phụ hoàng cậu ta cung phụng nàng, cẩn thận dè dặt, lo được lo mất, thiếu điều quỳ bái sao? Không phải đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, cầu gì được nấy, thậm chí chỉ cần nàng chịu cười với ông ấy, ông ấy còn có thể "phóng hỏa hí chư hầu" [1] sao? Không phải là trước giờ coi nàng còn quan trọng hơn mạng mình, đừng nói làm nàng đau lòng khổ sở, dù là thường ngày ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng chưa từng, chỉ sợ dọa đến nàng sao?
Tấn Nghiêu khiếp sợ nhìn mẫu thân mặt xám như tro tàn, lại nhìn sang phụ hoàng rút kiếm đằng đằng sát khí xông về phía Mộc Phùng Xuân, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Phụ hoàng lại muốn giết Mộc Phùng Xuân?!
Không phải ông ấy thích nhất Mộc Phùng Xuân, nói Mộc Phùng Xuân là con trai ruột ông ấy sao? Còn nói ngay trước văn võ trọng thần trên Kim Loan điện người này giống ông ấy nhất, muốn hạ thánh chỉ cho Mộc Phùng Xuân chính danh Hoàng gia ngọc điệp, chiêu cáo thiên hạ thân phận Đại hoàng tử? Thậm chí còn muốn phế Thái tử, lập con trai lớn ông ấy yêu thích nhất làm Trữ quân sao?
Đã sai ở đâu rồi? Tại sao không giống trong ấn tượng của cậu ta?
Tấn Nghiêu nắm chặt màn xe, đột nhiên quay đầu nhìn Điền Hỉ: "Đại bạn, rốt cuộc Phùng Xuân có phải con trai của phụ hoàng ta không?"
Điền Hỉ đang lo lắng nhìn về phía bên kia, nghe vậy giật mình kinh hãi, bật thốt lên: "Làm sao có thể! Hắn là... tóm lại, hắn không phải. Hoàng tử của Thánh thượng chỉ có tiểu điện hạ người, ở đâu ra người khác."
Tấn Nghiêu cũng không biết nên tin hay không. Kiếp trước phụ hoàng cậu ta quả quyết hùng hồn nói, văn võ cả triều đều tin, ngay cả Điền đại bạn về sau cũng tin, còn nghi hoặc nói, khả năng lúc trước thật sự có chuyện gì ông ấy không biết.
Cậu ta lại nhìn ra phía ngoài xe, trong đầu hỗn loạn.
Tấn Trừ khoát tay, binh sĩ kiềm chế Mộc Phùng Xuân lập tức buông tay ra, lui sang một bên.
Mộc Phùng Xuân bị người ta buông mạnh ra, cơ thể chệnh choạng mấy cái, chốc lát sau cậu đứng thẳng người. So với thân hình nam nhân trưởng thành cao lớn đối diện, cậu còn nhỏ tuổi lộ ra vẻ nhỏ bé và yếu ớt, nhưng cậu vẫn đứng thẳng, đối mặt với lạnh lẽo sắc bén đối phương bắn tới.
"Ngươi còn có lời gì chưa nói hết?"
Mộc Phùng Xuân ngửa đầu nhìn hắn, tuổi còn nhỏ nhưng nghe lời sát ý bừng bừng như vậy cũng không sợ hãi, đôi mắt đen trong suốt mở to vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ngài là ai?"
"Đương kim thiên tử." Nam nhân trước mặt cao lớn uy nghiêm lạnh lùng nhìn cậu: "Nam nhân của mẫu thân ngươi."
Đồng tử Mộc Phùng Xuân tức khắc co lại, đầy vẻ không dám tin.
Cậu không dám tin thân phận của nam nhân trước mặt, cũng không dám tin quan hệ với mẫu thân trong lời nói đó. Cậu rất muốn phẫn nộ mắng hắn nói bậy, rất muốn nhìn về phía mẹ cậu để kiểm chứng, nhưng ngay sau đó nghĩ tới điều gì, ánh mắt trở nên tối tăm đi.
Thực ra, sau khi nam nhân này cưỡng ép ôm mẹ cậu ra ngoài, cậu đã nhạy cảm nhận ra giữa họ có phần không bình thường. Nhưng mà tuổi cậu còn nhỏ cũng không hiểu rõ lắm, chỉ mơ hồ cảm thấy nam nhân này và mẹ cậu quả thật quen biết từ trước.
Nhưng mà bây giờ những điều này không quan trọng.
"Ngài sẽ giết mẹ ta sao?"
"Sẽ không."
Nhận được đáp án chính xác, cơ thể căng cứng của Mộc Phùng Xuân thả lỏng chút.
Nhưng mà những điều này bây giờ cũng không quan trọng nữa.
Có lẽ hôm nay cậu không thoát được kiếp nạn này, nhưng mà cũng may tính mạng mẹ cậu không đáng ngại.
"Có thể thả Xuân Hạnh cô cô và Thuận Tử thúc không?" Cậu lại hỏi.
Tấn Trừ từ trên cao nhìn xuống tiểu thiếu niên trước mặt hắn, tuổi còn nhỏ đã đầy khí chất học thức, cử chỉ thỏa đáng, văn nhã lịch sự, tính tình ngoan ngoãn lại hiền lành. Vẻ ngoài cậu vốn đã xuất sắc, lại thêm khí chất thư sinh đầy mình, dù nhỏ tuổi cũng có thể nhìn ra sau này cậu lớn lên chắc chắn là nam tử ngọc thụ lâm phong.
Đứa trẻ này diện mạo giống nàng, tính tình cũng giống mấy phần.
Tấn Trừ trầm mắt, nói: "Có thể."
Mộc Phùng Xuân thở phào, sau đó nhìn về phía Xuân Hạnh và Thuận Tử.
Thuận Tử hai mắt rưng rưng, Xuân Hạnh khóc gần như không thở nổi.
Cậu buồn bã dời mắt đi, lại lưu luyến và lo lắng nhìn mẹ cậu.
Lâm Uyển không khóc. Nàng cũng đứng thẳng người, nhìn về phía cậu.
Mộc Phùng Xuân nhấp môi, vừa định cố nén khó chịu an ủi mẹ cậu, lại nghe mẹ cậu nói trước: "Cái khác không cần nói nhiều, mẹ biết."
Giọng điệu Lâm Uyển cực kỳ bình tĩnh, có thể nói là tỉnh táo, nàng dường như không nhìn thấy ánh mắt nam nhân phía trước bỗng nhiên bắn tới, không thèm nhìn về phía hắn nửa con mắt, chỉ nhìn Phùng Xuân, bình tĩnh nói: "Người sống trên đời cuối cùng cũng sẽ có lúc tan cuộc, sớm muộn mà thôi, mẹ sẽ không đau buồn. Dương gian địa phủ đều giống nhau, chỉ như phiêu bạt nơi tha hương, cho nên con ta, con cũng không cần sợ."
Lòng Phùng Xuân chợt bình tĩnh lại.
Cậu cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười tuổi mà thôi, cho dù đọc sách nhiều mấy năm, lại nhiều năm lang bạt kỳ hồ, từng thấy nhiều thế sự vô thường nên tâm tính trầm ổn so với đứa trẻ bình thường một chút, nhưng suy cho cùng không thể cứng cỏi như người trưởng thành. Vả lại dù là nam tử trưởng thành đối diện với cái chết còn hoang mang sợ hãi, huống chi là một đứa trẻ như cậu?
Thời khắc thực sự đứng trước cái chết, cậu vẫn sẽ thấp thỏm, hoảng loạn. Chỉ là cậu học tập lời thánh nhân, chỉ sợ lộ ra vẻ sợ chết nhếch nhác làm tổn hại khí khái văn nhân, mới kiềm chế tất cả bất an sợ hãi xuống đáy lòng.
Lúc này đây mẹ cậu bình tĩnh nói lời tiễn đưa, lập tức quét đi bóng ma đứng trước cái chết phủ trong lòng, làm cậu bỗng không sợ hãi nữa.
"Mẹ yên tâm, nhi tử không sợ." Mộc Phùng Xuân cố nén nước mắt: "Kiếp này may mắn làm con của người, nếu có kiếp sau, nguyện Phùng Xuân còn có thể may mắn đầu thai làm con trai người."
Ánh mắt Lâm Uyển trở đi trở lại trên khuôn mặt cậu, lưu luyến trên người cậu: "Không cần, kiếp sau đừng làm con ta, mệnh quá khổ."
Nàng lại nói tiếp: "Con yên tâm đi, đừng sợ. Mẹ đã từng thử, dương gian địa phủ thật sự đều giống nhau, con hãy coi như tha hương xứ người."
"Lời này của nàng là ý gì!"
Lâm Uyển làm như không nghe thấy, xoay người, đi vào nội viện không quay đầu lại.
Tấn Trừ gần như lập tức chạy nhanh tới, một tay kéo cánh tay nàng, giữ chặt trước người.
"Nàng cũng không sống được có phải không?"
Giọng nói Lâm Uyển không mang theo khuất phục: "Có gì chỉ giáo?"
Ánh mắt của hắn nhìn đi nhìn lại trên mặt nàng, lồng ngực hận như sắp nổ tung: "Có một đứa con trai còn chưa đủ? Nếu cảm thấy không đủ, sau này..."
"Ngươi đừng có nói những lời như vậy nữa." Trong mắt Lâm Uyển đầy lạnh lẽo: "Nó là người sống sờ sờ, không phải thứ đồ vật gì có thể tùy ý thay thế. Một con đổi một con ở trong nhận thức của ngươi có thể thực hiện, đối với ta thì không thể được."
Lồng ngực Tấn Trừ phập phồng kịch liệt, một lát sau, căm hận nói: "Làm sao không thể? Ta lại cứ không tin!" Dứt lời, hắn hét to ra ngoài: "Đi ôm Thái tử tới!"
Trong xe, Thái tử ngây ra như phỗng, lập tức run lẩy bẩy.
———
[1] Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu, trở thành một trong những điển tích nổi tiếng nhất về "mối họa hồng nhan". (Wikipedia)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.