Nghe hắn đùng đùng nhắc đến Thái tử, mới đầu Lâm Uyển không phản ứng kịp, mãi đến khi binh sĩ ôm ra một đứa trẻ chừng ba bốn tuổi trong xe ngựa từ chỗ không xa, khuôn mặt dung mạo quen thuộc của đứa trẻ lập tức gợi lên đủ loại ký ức trước kia, khiến nàng như bị sét đánh cứng đờ tại chỗ.
"Hóa ra nàng còn nhớ rõ." Giọng nói Tấn Trừ mang theo đè nén: "Ta còn tưởng rằng nàng đã sớm mang tất cả giữa chúng ta hóa thành mây khói, ngay cả con trai ta, nàng cũng quên từ lâu không còn sót lại một mảnh vụn. Không ngờ rằng, nàng còn có thể nhân từ nhớ được nó."
Nghe ra oán hận trong lời phụ hoàng, tay nhỏ của Tấn Nghiêu bám chặt bả vai binh sĩ, thở mạnh cũng không dám. Lâm Uyển nhìn đứa nhỏ hoảng sợ mở to đôi mắt tròn, trông vẻ vừa kinh vừa sợ, chỉ cảm thấy trong lòng như bị tảng đá đè nặng không thể động đậy.
"Đừng nói trước mặt con những thứ này..."
"Nàng còn biết quan tâm đến con? Ta còn tưởng là trong mắt nàng chỉ còn đứa con khác, không nhìn thấy cái gì nữa."
Tấn Trừ trầm nặng cười lạnh, khoát tay, ra hiệu về chỗ Mộc Phùng Xuân: "Ôm Thái tử đến đó đi."
Lâm Uyển mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần bỗng ngẩng đầu, nàng hồ nghi nhìn trên người hai đứa trẻ, sau đó ngước mắt nhìn chằm chằm hắn, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Tấn Trừ lại không nhìn nàng nữa, chỉ nhìn về phía hai đứa trẻ, thâm trầm nói: "Hôm nay ta lại muốn xem xem, có phải giống như lời nàng nói, đứa con trai kia của nàng là không thể nào thay thế bằng đứa con trai khác hay không?" Giọng nói hắn càng lạnh: "Ta cũng muốn xem xem, ở trong lòng nàng, bọn chúng ai nhẹ ai nặng!"
Lâm Uyển dự cảm được cái gì, chỉ cảm thấy trong chốc lát một luồng hơi lạnh từ sau lưng bò lên, lạnh đến mức khớp xương toàn thân nàng đều đang run rẩy.
"Ngươi..."
"Người đâu, rút kiếm!"
Hắn vừa quát lệnh, binh sĩ bên cạnh Mộc Phùng Xuân và Tấn Nghiêu đều rút kiếm ra.
Khác biệt chính là, binh sĩ bên cạnh Mộc Phùng Xuân rút kiếm xong, không hề do dự kề lưỡi kiếm sắc bén đến gần cổ cậu, nhưng binh sĩ bên cạnh Tấn Nghiêu rút kiếm xong lại ngập ngừng giơ kiếm giữa không trung, không hành động thêm nữa.
Tấn Trừ quát lạnh: "Ngươi còn chờ cái gì?"
Binh sĩ kia run lên, không chần chừ nữa kề lưỡi kiếm đến gần cổ Thái tử.
Giờ khắc này xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, tiếng bó đuốc cháy lách tách cực kỳ chói tai.
Điền Hỉ kinh tai hãi mắt, che chặt miệng mình, nhìn cảnh tượng trước mắt không thể tin nổi.
Mộc Phùng Xuân dường như không nhận thấy sự nguy hiểm đến từ lưỡi kiếm lạnh lẽo, chỉ còn bị lời nói vừa rồi của nam nhân kia làm chấn động đến chưa tỉnh hồn lại. Cậu quay sang khiếp sợ nhìn Tấn Nghiêu, lúc này trong đầu đã hoàn toàn không thể suy nghĩ.
Tấn Nghiêu ra sức cụp mắt nhìn thân đao trắng lóa kia, sợ đến sắp hôn mê, không ai rõ ràng mức độ điên khùng của phụ hoàng hơn cậu ta, phụ hoàng cậu ta sẽ làm thật!
Lâm Uyển không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, lời hắn nói hoàn toàn lật đổ nhận thức của nàng đối với hắn!
Tấn Trừ cũng nhìn nàng, chỉ về phía hai đứa trẻ, giọng nói không mang thăng trầm, hỏi: "Nàng chọn ai?"
Lồng ngực Lâm Uyển phập phồng dữ dội, nhìn hắn như nhìn tên điên phát rồ: "Ngươi điên rồi, nó là con của ngươi..."
"Ta không cần biết nó là ai." Hắn vung mạnh tay lên, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng như thiêu như đốt lại ẩn chứa điên cuồng: "Nàng chỉ cần nói cho ta, nàng chọn ai?"
Hắn hỏi nàng rành mạch rõ ràng, không phải đe dọa, mà là thực sự muốn một đáp án.
Lâm Uyển không chút nghi ngờ, chỉ cần nàng nói cho hắn biết lựa chọn, một khắc sau hắn sẽ không chút do dự sai người vung đao hướng đến đứa trẻ còn lại. Bất luận là Mộc Phùng Xuân hắn hận chết, hay là Tấn Nghiêu con ruột của hắn.
Điên rồi... hắn điên rồi.
Nỗi sợ hãi ập vào từng ngóc ngách trong đầu nàng, đồng thời một luồng nhận thức trước nay chưa từng có cũng lan tràn trong đáy lòng nàng.
Vì sao hắn lại có hành động điên cuồng như vậy?
Bị kích thích? Bị cái gì kích thích?
Não bộ Lâm Uyển điên cuồng vận hành, nàng gần như lập tức nghĩ đến trước đó lúc ở trong phòng củi, hắn như cười như hận nói nàng không biết những năm nay rốt cuộc hắn sống như thế nào.
Trong bầu không khí giằng co, tâm trạng Mộc Phùng Xuân và Tấn Nghiêu cũng không hề bình tĩnh.
Giây phút nghe thấy phụ hoàng cậu ta hỏi chọn ai, trái tim Tấn Nghiêu thoáng chốc chìm vào biển sâu, lạnh thấu. Cậu ta không hề cảm thấy cậu ta sẽ nằm trong lựa chọn của nàng, dù sao nàng chưa từng trông mong cậu ta, nàng chỉ yêu có Mộc Phùng Xuân!
Sợ hãi, oán hận, bi phẫn chớp mắt chôn vùi cậu ta.
Nước mắt rơi xuống từ lúc nào không biết, chỉ là cậu ta vẫn nhìn về phía trước không chớp mắt. Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cậu ta thấy được dáng hình mờ ảo của nàng đứng trong ánh lửa vàng ấm, giống như bóng hình luôn luôn cô độc quạnh quẽ ngồi trong cung điện to lớn trong trí nhớ, lại hình như có phần không giống lắm.
Có chút ấm, chẳng phải lạnh.
Có lẽ... lúc phụ hoàng hạ lệnh giết cậu ta, nàng cũng sẽ nói lời tiễn đưa cậu ta chăng.
Mộc Phùng Xuân nhìn Thái tử môi hồng răng trắng, mặt mũi giàn giụa nước mắt khóc rưng rức bên cạnh, luôn cảm thấy có phần không chân thực.
Đây là... "ấu đệ" của cậu.
Hai chữ xa lạ này làm cậu kinh hãi cực độ, dần dần chuyển thành mờ mịt luống cuống, sau đó là sốt ruột bất an, cho đến giờ phút này lại có loại cảm xúc không rõ quanh quẩn trong lòng cậu.
Lúc này Tấn Nghiêu cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh nhìn về phía cậu ta, thân hình nhỏ cứng đờ, sau đó cậu ta phẫn nộ quay đầu sang, dữ dằn trừng mắt lườm Mộc Phùng Xuân, sau đó hung hăng quay mặt đi chỗ khác.
Tất cả mọi người đều thích Mộc Phùng Xuân, tất cả mọi người đều chọn Mộc Phùng Xuân.
Chẳng trách có câu Tý hại Mùi, Sửu hại Ngọ.
Mộc Phùng Xuân kia sinh ra chính là khắc cậu ta!
Mộc Phùng Xuân run lên, mím môi, dời ánh mắt đi.
Lúc này phía trước bọn họ lại vang lên giọng nói lạnh lẽo: "Nàng nghĩ kỹ rồi chứ, muốn chọn ai?
Trả lời hắn là im lặng.
Hắn lạnh mặt ẩn chứa dữ tợn: "Nếu nàng còn không chịu ra quyết định, vậy ta..."
"Ta chọn ngươi."
Đối phương không nhìn về hai đứa trẻ, mà là ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, cánh môi mấp máy, gằn từng chữ cho hắn đáp án.
Ở trong mắt Phùng Xuân và Tấn Nghiêu, nam nhân đằng trước bọn họ vừa rồi còn lạnh mặt tàn nhẫn, như muốn chém trời chém đất, hận không thể giết hết vạn vật, dường như bị người ta đánh trúng tử huyệt trong chớp mắt, khuôn mặt thoáng kinh ngạc, sau đó chuyển thành vừa sợ vừa hoảng, giống như không dám tin.
Tấn Trừ cắn răng thở hổn hển, nhìn chằm chằm nàng mấy giây, sau đó lại nâng kiếm, tức tốc sải bước đến trước mặt hai đứa trẻ, rút kiếm kề ngang trước cổ chúng.
"Nàng chọn ai?"
Lúc này, ba chữ đó đã không còn ra vẻ bình tĩnh trước đó, mang theo chút kích động không kiềm chế được. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên mặt nàng.
Lâm Uyển vẫn không hề liếc mắt nhìn sang Mộc Phùng Xuân và Tấn Nghiêu, vẫn một mực chăm chú nhìn hắn, không sai một ly.
"Ta chọn ngươi. Bất cứ lúc nào chỗ nào, bất luận là hoàn cảnh nào, từ giờ khắc này, ta đều chỉ chọn ngươi!"
Thời khắc giọng nói trong trẻo hùng hồn vừa dứt, theo sau đó là tiếng vang trường kiếm rơi xuống đất.
Toàn thân Tấn Trừ cứng đờ tại chỗ, bàn tay bên người run rẩy rất khẽ không thể nhận ra.
Đôi mắt hắn ửng đỏ nhìn nàng chăm chú, dò xét nhiều lần trên khuôn mặt nàng không chịu từ bỏ, như muốn tìm ra dấu vết nàng nói dối. Sau mấy giây, hắn loạng choạng chạy lên phía trước, vươn tay kéo nàng vào trong ngực.
"Nàng nói thật chứ?" Lời hắn nói mang theo dữ tợn nghiến răng, nhưng hơi thở lại nóng bỏng khiến cổ họng hắn khàn khàn, run run.
Lâm Uyển nói rõ ràng từng chữ: "Ngươi còn sống ngày nào, ta sẽ chọn ngươi ngày đó. Ngày hơi thở ngươi ngừng lại, ta cũng sẽ không do dự chôn cùng ngươi."
Nàng cảm thấy mình chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.
Nàng tỉnh táo nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
Hóa ra không phải hắn muốn nàng thần phục, khẩn cầu hay là nàng nhận tội chịu trừng phạt, cũng không phải muốn hành hạ nàng bắt nàng cho hả giận. Giết Phùng Xuân hay tổn thương Tấn Nghiêu không phải mục đích của hắn, thay vì nói bảo nàng lựa chọn giữa hai đứa trẻ, chẳng bằng nói hắn muốn nàng kiên định lựa chọn hắn.
Điều hắn khao khát nhất trong lòng là nàng có thể lựa chọn hắn một lần nữa.
Cũng như năm đó, ở Kinh thành nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, nàng chỉ chọn một mình hắn.
Cảm nhận được hai tay hắn càng thêm nắm chặt, còn có nhịp tim hỗn loạn khó tự khống chế, Lâm Uyển nhắm mắt.
Làm sao nàng cũng không nghĩ tới, cực đoan và điên cuồng của hắn đều là vì nàng.
Dù sao, trước nay hắn bức bách nàng nhiều hơn trìu mến, ép buộc nhiều hơn thương yêu, khiến nàng sao dám tin hắn đối với nàng tình thâm nghĩa trọng, không thể nào buông bỏ?
Cho dù khó có thể tin, nhưng lời nói cử chỉ của hắn lúc này đều kiểm chứng phần nào suy đoán của nàng.
Tấn Trừ nâng mặt nàng, cúi đầu kề trán lên trán nàng, hơi thở nóng bỏng: "A Uyển, ta tin. Nàng chớ có lại gạt ta nữa."
"Sẽ không."
Chuyện tới nước này, nàng đã không còn gì để đánh cược, đây là đường lui duy nhất cho nàng và bọn họ.
Nếu như nàng là điều hắn nôn nóng mưu cầu muốn có được, vậy nàng có thể cho hắn.
Hai chữ nhẹ nhàng tưởng chừng như liều thuốc an thần lại như linh đan diệu dược, chốc lát xua tan hầu hết cảm xúc tiêu cực tích tụ lâu ngày trong lồng ngực hắn.
Khóe môi hắn không nhịn được cong lên, buông nàng ra đứng thẳng người, không hề do dự phất tay về phía sau: "Thu kiếm."
Giây phút hai thanh kiếm lạnh băng được thu vào vỏ, bầu không khí gần như ngưng đọng lúc trước lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tấn Trừ nhìn Mộc Phùng Xuân, lại cúi đầu nói với nàng: "Nuôi nó ở trong cung sợ là không ổn..."
"Không cần." Lâm Uyển trả lời gần như không hề suy nghĩ: "Nó đã lớn, hoàn toàn có thể sống tự lập. Sau này chỉ cần định kỳ đến thăm ta một lần là được."
Mộc Phùng Xuân nôn nóng mở miệng, lại chưa kịp nói cái gì, đột nhiên tay áo bị người ta kéo mạnh một cái, quay mặt nhìn sang lại là Thái tử đang hung dữ trừng cậu.
Đang lúc cậu ngây người lại nghe nam nhân phía trước như cả người khoan khoái cười nói: "Nàng yên tâm, sau khi về kinh ta sẽ ban cho nó một tòa phủ đệ, nô tỳ tùy tùng đầy đủ mọi thứ, tất cả chi phí ăn mặc đều từ trong cung ra, tuyệt đối không để nó thiệt thòi. Ta đảm bảo chắc chắn nó một đời vinh hoa phú quý."
Theo bản năng cậu nhìn lên phía trước, chỉ thấy mẹ cậu cụp mắt gật đầu, giống như đồng ý với đề nghị của nam nhân kia. Thấy vậy, cậu không khỏi kinh ngạc.
Lâm Uyển được Tấn Trừ ôm đi về phía xe ngựa cách đó không xa, trên mặt mang vẻ trầm tĩnh khiến người ta nhìn không thấu, lúc đi ngang qua hai đứa trẻ, nàng cũng chưa từng liếc nhìn về phía chúng.
Ngược lại là Tấn Trừ nhìn qua Mộc Phùng Xuân một chút, ánh mắt không còn thù địch và tàn bạo trước đó, mà là ấm áp hơn nhiều.
Mộc Phùng Xuân đứng tại chỗ nhìn nam nhân kia ôm mẹ cậu lên xe ngựa, sau đó lại thấy nam nhân kia vẫy tay ra hiệu bảo binh sĩ cũng ôm Thái tử lên xe.
Cậu mờ mịt nhìn, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng.
Xuân Hạnh và Thuận Tử được thả ra chạy vội về phía cậu, đến khi thấy bộ dạng cậu như vậy, nhất thời chân tay luống cuống, không biết nên mở miệng an ủi như thế nào.
Mộc Phùng Xuân ngập ngừng hỏi: "Mẹ ta... sau này còn là mẹ ta không?"
"Phải, đương nhiên phải!" Xuân Hạnh vội vã gật đầu: "Cả đời đều phải!"
Mộc Phùng Xuân nhìn xe ngựa kia từ từ lăn bánh, giấu giếm mất mát trong lòng.
Làm sao cậu không biết, mẹ cậu vẫn là mẹ cậu, chỉ là đã không còn là mẹ của một mình cậu.
Lúc này có binh sĩ dẫn ngựa tới thúc giục bọn họ lên đường.
Xuân Hạnh nhìn con ngựa cao lớn kia, lại nhìn cơ thể chưa cứng cáp của Phùng Xuân, ánh mắt nhanh chóng đảo qua chiếc xe ngựa duy nhất trong đội ngũ một chút, sau đó vội vàng dời mắt đi như bị chích, không còn dám nhìn nữa.
"Mấy người chúng tôi không cưỡi ngựa, ngài xem chúng tôi ngồi xe bò của mình có được không?"
Binh sĩ còn đang nhìn quanh tìm xe bò của bọn họ, lúc này Thuận Tử nói: "Đang để ở đầu thôn. Ca nhi còn nhỏ, cưỡi ngựa sợ nó ngã, làm xe bò sẽ phù hợp hơn."
Binh sĩ suy nghĩ một chút, nói: "Vậy được, động tác các ngươi mau lên, đừng để chậm trễ."
Mộc Phùng Xuân còn muốn về nhà thu dọn vài thứ mang đi, Xuân Hạnh trông thấy lúc này có mấy binh sĩ tay chân nhanh nhẹn bước vào sân nhà bọn họ khiêng khiêng dọn dọn, như muốn mang tất cả đồ vật trong nhà trong sân bọn họ đóng gói mang đi, nàng ấy bèn lôi kéo Phùng Xuân mau chóng rời khỏi đây.
Thứ nam nhân kia muốn sao có thể cho phép người khác nhúng chàm.
Khó khăn lắm nam nhân kia mới buông tha cho ca nhi, nàng ấy không muốn để ca nhi lại chọc vào mắt nam nhân kia, khơi dậy sát tính của hắn.
Vừa nghĩ tới tình hình đao lạnh gác trên cổ ca nhi lúc đó là nàng cảm thấy không rét mà run.