Nhưng cho đến khi mọi người đã lựa xong cũng không có phản ứng gì khiến cô bực bội không thôi. Anh rõ ràng là không hề quan tâm đến chuyện cô khoác lên mình bộ áo cưới, không lẽ bản thân anh cũng không hề muốn cho cô một danh phận. Trong lòng ấm ức khiến Trương Bích Hoạt không còn vui vẻ, cho đến khi chào tạm biệt những người kia trở lại, trên xe chỉ còn cô và Lâm Dật cùng lái xe của anh, cô ta mới quyết tâm lên tiếng:
- Lâm Dật, anh còn nhớ em đã ở bên cạnh anh bao nhiêu năm rồi không?
- Nhớ.
- Vậy, anh coi em là gì?
- Trương Bích Hoạt em còn nhớ anh đã nói gì với em không, hay là thời gian trôi qua lâu quá nên em đã quên lời anh rồi. Anh đã nói anh đồng ý cho em ở lại bên cạnh anh, thay chị gái em ở bên cạnh bảo vệ em, không có nghĩa em sẽ là người phụ nữ cả đời sống chung cùng anh. Anh cũng đã nói, nếu em muốn dời đi, anh luôn luôn đồng ý, thậm chí, còn lo đủ cho e sống an nhàn cả đời. Những lời anh đã nói mong em để trong đầu, đừng bao giờ quên, cũng đừng bao giờ trái lại lời anh.
- Lâm Dật, sao anh lại vô tình lạnh lẽo như vậy, năm năm nay em ở bên cạnh anh cuối cùng quay lại em chỉ giống như vật làm ấm giường cho anh hay sao? Trái tim anh không từng vì em rung động hay sao?
- Không từng.
- Anh nên nhớ năm đó, nếu không phải vì có em hai người vốn sẽ không thể chạy thoát được.
- Nhưng chị gái em cũng đã chết rồi, anh chỉ có thể thay cô ấy chăm sóc em, nếu em cảm thấy quá nhiều uất ức, vậy dời khỏi Lâm thị đi.
- Lâm Dật, em sai rồi, em sẽ không như vậy nữa, được không.
Lâm Dật nhắm nhẹ hàng mi lại yên vị ngồi trong xe, Trương Bích Hoạt cũng hiểu được anh sẽ không đuổi cô đi, nhưng bản thân cô đã biết anh thay đổi. Bởi vì trước đây anh không hề như thế.
Anh vẫn đưa cô đi khắp mọi nơi, chỉ cần cô thích món đồ gì anh đều sẵn sàng quẹt thẻ, nhưng gần đây cô không thể khơi gợi hứng thú của anh nữa rồi, cô dùng mọi cách cũng không thể thấy anh mãnh liệt như xưa. Trước đây anh làm cho cô ngất đi tỉnh lại, một đêm không dưới ba lần, nhưng hiện tại anh chỉ hời hợt giống như phát tiết xong thôi. Sự hời hợt này cũng giống như dấu hiệu báo trước rằng anh đã chơi chán cô rồi.
Nhưng cái cô không thể lường trước được đó chính là, từ trước đến nay anh luôn tuân thủ đều đặn đưa thuốc tránh thai cho cô nhưng đến hiện tại lại thay đổi, anh không cần cô uống thuốc, bởi vốn dĩ trong lòng cô có suy tính, chỉ cần cô dùng một lý do quên uống thuốc giữ lại đứa bé của anh khiến cho anh phải chính thức rước cô vào cửa, nhưng anh lại thay đổi, hơn năm năm nay anh lại phòng bị với cô, anh cùng cô giao hoan ngày càng ít, hơn thế, anh còn tự động chủ động dùng bao, điều đó khiến cho mọi suy tính của cô tan thành mây khói.
Cô ta đành lòng phải kìm nén lòng mình lại thêm một thời gian nữa.
Chỉ vài ngày thôi, hôn lễ của nhà họ Dương đã được chuẩn bị tươm tất, đến cả Dương Tử Nghi cũng được sắm sửa thêm thật nhiều đồ mới, bà Dương vui vẻ ra mặt liền nói với Dương Tử Nghi rằng, ba đã đính chính lại cho cả đất nước biết con trai ba là đàn ông đích thực, còn con gái ba là cô gái đẹp nhất thành phố này, mong rằng đến ngày cưới của anh trai mình cô không phá đám, mà chịu khó cùng cha đi chào hỏi những vị doanh nhân thành đạt có ý tưởng muốn kết giao thông gia cùng nhà mình.
Dương Tử Nghi trước giờ đặc biệt ghét cái gọi là hôn nhân thương mại. Lúc trước đã là như vậy, hiện tại khi cô đã nêu rõ mục tiêu của mình đương nhiên càng không muốn gặp mặt thêm người nào nữa. Huống hồ người đàn ông đầu tiên cô để ý đến đã tốt như vậy, nếu không có được anh cô làm sao có thể chấp nhận những người đàn ông khác không có bản lĩnh bằng anh được cơ chứ.
Hai ngày sau, hôn lễ của Dương Thành Nghị cuối cùng cũng diễn ra trong sự mong chờ, thời tiết cuối tháng ba vẫn còn hơi se lạnh, nhưng đã xuất hiện những tia nắng đầu mùa ấm áp, điều này khiến cho màu sắc của hôn lẽ trở lên sặc sỡ hơn. Khách khứa được mời đông khiến cho nơi này càng thêm náo nhiệt. Dương Tử Nghi đứng cùng anh trai trước sảnh đợi chờ đón khách, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng thật nhẹ nhàng, khoác lên trên vai một chiếc áo len mỏng lại càng khiến cô trở lên kiều diễm hơn. Đã thật lâu cô chưa từng trang điểm, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, cô cũng vì một người đặc biệt mà bôi phấn thoa son.
Cuối cùng bóng dáng của người đàn ông đấy cũng đã xuất hiện. Hôm nay anh vẫn như mọi ngày mặc một bộ tây trang màu tối, khuôn mặt nghiêm nghị cùng với mái tóc đen, sơ mi màu đen lại vài phần phóng túng, anh bỏ qua khuy áo ngực cũng không hề đeo cà vạt để lộ ra khuôn ngực rắn chắc càng làm cho Dương Tử Nghi muốn ngắm nhìn anh thật lâu. Dương Tử Nghi lém lỉnh kéo mọi người đi chụp ảnh, vậy là cô nghiễm nhiên đứng giữa hai người đàn ông mà cô yêu quý nhất, mà phía bên kia Lâm Tiểu Lan cũng nhẹ nhàng được đứng bên cạnh người đàn ông mà cô thầm thương kia.
Vậy là trong một bức ảnh, hai cô gái đều được thỏa mãn nguyện vọng của mình.
Nhưng điều khiến mọi người đều tỏ ra không vui đó là sự xuất hiện của một người phụ nữ. Trương Bích Hoạt xuất hiện khiến tất cả mọi người đều không muốn nói nữa. Ban đầu cô ta giả bộ như là đến mang cho Lâm Dật chiếc ca-ra-vat nhưng đó chỉ là lý do, đã bước vào cánh cửa này không lẽ lại đuổi cô ta về. Mọi người chỉ có thể dùng thái độ lịch sự mà lãnh cảm mời cô ta ở lại chung vui, dù gì có đuổi cô ta không về thì nhà họ Dương cũng sẽ phải chịu mang tiếng bạc đãi khách khứa.
Mọi người cùng nhau được sắp xếp vào cùng một bàn tiệc, nhưng đến sau cùng mọi người đều tản ra bởi mỗi người đều phải đi chào hỏi rồi mời rượu những người cùng làm ăn trong giới kinh doanh của mình. Lâm Dật cũng uống không hề ít, bình thường anh thật khó có thể sẽ say trong những bữa tiệc như thế này, nhưng đêm nay, anh dường như uống quá chén. Khi Dương Tử Nghi đi rửa tay và tìm một chỗ yên bình để trốn tránh, cô muốn tìm một chỗ thật yên bình và có thể nhìn thấy anh lên đã lên lầu hai, dự định sau khi rửa tay xong ra sẽ tìm vị trí đắc đạo, chỉ là khi cô bước chân ra khỏi phòng vệ sinh, liền nhìn thấy bóng dáng Lâm Dật đứng dựa lưng vào tường gần nơi này, Dương Tử Nghi nhìn xung quanh lại phát hiện ra nơi đây chỉ có duy nhất một mình anh nên cô biết được anh đang trốn tránh những lời mời rượu của khách trong bữa tiệc.